Sau khi bàn bạc một số việc ở Tử Y Đường, Kỳ Linh trở về Kỳ phủ.
Mọi chuyện cũng được cho là êm xuôi sau khi nàng trở lại Kinh Thành, việc sư phụ giao phó cũng đã hoàn tất, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi nàng trở lại thì Thành Vương đã sớm rời khỏi.
Nhìn thấy không khí trong phủ có chút kỳ lạ, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì Kỳ Linh một mình không náo động quay trở về hậu viện của mình.
Về phía Kỳ Thiên Mặc và Kỳ phu nhân, sau khi bữa cơm kết thúc hai người liền đến thư phòng nói chuyện.
Đại khái là về chuyện của Kỳ Linh.
" Phụ thân! "
Lúc này hai người họ đang ngồi ở chiếc bàn tròn, trên tay Kỳ Thiên Mặc là chun trà dang dở.
Nghe tiếng của Kỳ Phong vọng vào từ bên ngoài, có lẽ là vì phép tắt nên không dám tự ý vào trong và vẫn đang đợi ở ngoài.
" Vào đi! " Chất giọng nghiêm nghị thâm trầm của Kỳ Thiên Mặc vang lên.
Được sự chấp thuận của cha, Kỳ Phong kìm hãm sự nôn nóng trong người chậm rãi đi vào.
" Có chuyện gì à, Phong Nhi? "
Kỳ phu nhân không nóng không lạnh bình thản hỏi Kỳ Phong.
Kỳ Thiên Mặc đặt chun trà xuống bàn, đánh mắt lên gương mặt đang bế tắt vì không biết nên nói thế nào của Kỳ Phong.
" Ngồi xuống rồi nói.
" Nghe phụ thân nói vậy Kỳ Phong cảm thấy trong người mông lung mà ngồi xuống.
Kỳ Phong nghĩ ngợi một chút vẫn không biết mở lời làm sao mới phải nên bụng dạ nghĩ sao liền hỏi như vậy:
" Chuyện của muội muội, rõ ràng Linh Nhi thân thể khỏe mạnh sao hai người lại nói muội ấy thân thể suy nhược cần đến loại thuốc gì đó? "
Đúng là để có thân thủ mạnh mẽ ngang tài ngang sức với ca ca của bây giờ Kỳ Linh đã phải trải qua ngàn vạn đắng cay, khổ sở đến tê liệt.
Kỳ Phong cố gắng một thì nàng cũng phải mười.
Trời ban cho thân phận nữ nhi yếu đuối, tư chất mềm mại uyển chuyển mà thanh cao nhưng lại muốn cứng rắn kiên định và quyết đoán.
Bàn tay kia vốn dĩ nên làm những chuyện nhẹ nhàng mà nữ nhi khuê cát hay làm chứ không phải là vung đao cầm kiếm so tài võ nghệ, mà Kỳ Linh lại là người đi theo con đường như vậy.
" Muội muội con là thân nữ nhi, tuy nhà ta xuất thân nguồn gốc con nhà tướng nhưng con bé không nhất thiết phải biết võ.
Xuất hiện trước mặt người khác cũng không thể cầm kiếm múa mây, chỉ tổn hại cho danh tiếng, người khác biết nhiều chỉ mang lại nhược chứ chẳng có ưu.
Nay Linh Nhi chỉ mới về Kinh Thành, tin tức được giữ kín không nhiều người hay mà Thành Vương là người duy nhất biết cần phải đề phòng.
Làm như vậy để lấy được lòng thương cảm của ngài ấy ắt hẳn sẽ không tiết lộ gì với bên ngoài, hơn nữa trong mắt Thành Vương thì Linh Nhi cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối.
Những lần con bé ra tay đều là nhờ tác dụng của thuốc, mọi chuyện đều có nguyên nhân rõ ràng không hề có sơ hở gì xảy đến.
"
Kỳ Thiên Mặc trạng thái bình tĩnh, chất giọng nghiêm nghị thâm trầm giảng giải cho lệnh lang nghe đầu đuôi lý do phải làm như vậy.
Kỳ Phong ngẫm nghĩ một lúc, mọi thứ ngấm sâu vào tâm trí, làm vậy đều là chí phải.
Muội muội cần phải được bao bọc giấu trong phủ không thể tùy tiện bêu rếu cho lũ kiến bên ngoài nhắm đến.
Kỳ Phong im lặng âm thầm cảm phục bên trong, lần đầu tiên Kỳ Thiên Mặc mở miệng nói ra những từ "lấy được lòng thương cảm" bởi trước nay ông không phải con người khoe mẽ khó khăn nhờ sự giúp đỡ hay lòng thương hại, một con người cương trực thanh minh như ông không bao giờ nhún nhường hạ mình với ai.
Nhưng lần này là hoàn toàn khác, không phải ông hạ mình thu uy quyền cầu lòng thương cảm mà là ông nhanh trí mượn lòng thương cảm làm lớp vỏ bọc cho lệnh ái mà ông cưng chiều hết mực.
Hành động này vừa tinh nhạy vừa thu phục lòng người.
" Vậy...!Còn loại thuốc kia, nếu không có nó thì mỗi lần trước khi xuất chiêu của muội muội trước mặt Thành Vương sẽ khiến hắn nghi ngờ!? "
Kỳ Phong nói quả thật không sai, tuy có mưu trí nghĩ ra việc này nhưng những thứ phát sinh kia sẽ làm tất cả nhanh chóng bị lộ tẩy.
Khi nghe điều này Kỳ Thiên Mặc không hề chần chừ suy nghĩ mà lộ một nụ cười không có gì để lo lắng, ông mở miệng: " Điều này không cần lo, chẳng phải Tử Ngạn là y sư đấy sao, chắc không chỉ chúng ta nghĩ nhiều mà sư phụ của Linh Nhi cũng vậy thôi.
Ta nghĩ chắc hẳn mỗi khi ra ngoài trên người con bé ngoài dao găm ra thì còn có một lọ thuốc nữa.
"
" Dao găm? Sao phụ thân lại biết Linh Nhi có mang theo dao găm khi ra ngoài? Nếu lúc đó không có gì xảy ra có lẽ con cũng chẳng nhận ra được muội ấy đã giấu vào trong người.
"
Kỳ Phong hơi bất bình tĩnh lên tiếng nghi vấn, nhưng Kỳ Thiên Mặc lại không nói ra lý do ngay mà nhíu mày chất vấn: " Đã xảy ra chuyện gì? Hai đứa con ra ngoài gặp phải mối đe dọa gì ư? "
Thôi xong, lần này có muốn im miệng cho qua cũng chẳng được.
Rối lại càng rối, càng tò mò lại càng lộ vết, rõ ràng là ban đầu muốn hỏi phụ thân nhưng lại buộc miệng nói ra chuyện lần trước hai huynh muội hành hiệp trượng nghĩa.
Thật ra nói với Kỳ Thiên Mặc cũng không sao nhưng sau khi Kỳ Linh trở về khiến ông lo lắng cho sự an nguy của nàng mặc dù tất cả đã nằm trong tầm kiểm soát.
Hai tiểu tử từ lúc đó thu nhận về cũng là nàng nói mập mờ cho qua, thương xót cho số phận của chúng nên thu nhận chứ không nói là giơ dao kề vào cổ kẻ khác mà cứu về.
Kỳ Gia cũng chỉ có một nữ nhi, Kỳ Linh hiểu nhiều nên không nói ra mà chỉ che giấu rồi hành sự.
Kỳ Thiên Mặc bề ngoài thông thoáng không lo lắng gì nhưng mọi khi nàng ra ngoài lại luôn dâng lên tính cảnh giác cao sợ nữ nhi gặp bất lợi.
Bất đắc dĩ Kỳ Phong đành tường thuật lại mọi chuyện, Kỳ Thiên Mặc và phu nhân cũng chỉ biết thở dài.
Họ không trách cũng chẳng mắng, một lúc sau âm thanh dịu dàng nghiêm nghị toát lên sự hệ trọng: " Phong Nhi, khi ra ngoài nhất định phải bảo đảm an toàn cho muội muội, nữ nhi không thể một chút lại rút dao vung kiếm cho người khác dòm ngó.
Nếu không có chuyện gì bất đắc dĩ thì hãy kiểm soát Linh Nhi một chút, bảo vệ nó, đừng để lộ diện quá nhiều.
Chuyện Linh Nhi về Kinh sớm muộn cũng truyền đến tai thánh thượng.
Con bé xấp xỉ cũng đã đến tuổi cập kê, sợ rằng hôn sự không thể theo bản thân mong muốn.
"
Mặc dù Kỳ Gia không có dòng máu hoàng tộc nhưng lại được thánh thượng ân sủng chiếu cố, hậu duệ nhà họ Kỳ sớm muộn đã được bề trên xem như con cháu trong nhà.
Mà đã là con cháu trong nhà thì chuyện hôn sự đương nhiên cũng được chú ý đến.
Hôn sự của Kỳ Phong có thể do mình định đoạt, nhưng còn Kỳ Linh thì vẫn còn nằm ngoài dự đoán.
" Nói thì là vậy, nhưng Kỳ Gia chúng ta qua nhiều năm như thế công trạng gom góp lại không hề ít.
Lẽ nào phụ thân đích thân ra mặt từ chối hôn sự giúp muội muội hoàng thượng lại không ân chuẩn cho sao? "
Lệnh lang suy ngẫm thật kỹ rồi mới quyết đoán hỏi ra một câu, dĩ nhiên cách suy nghĩ của Kỳ Phong không có gì là không đúng hay quá tự mãn.
Bởi hôn sự là chuyện trong đại của nữ tử khuê cát.
Gả đúng nơi, nửa đời sau nụ cười viên mãn; gã nhầm nhà, nửa đời sau lệ ngọc tuôn rơi.
" Việc đó còn phải xem người được chỉ định ban hôn có danh tính như thế nào.
" Con của quan triều thần thì còn có thể xem xét, nhưng là vương tử thì chính là tuyệt đối không thể kháng chỉ.
Nửa phần sau không trực tiếp nói ra nhưng ít nhiều cũng hiểu hết năm phần ý tứ.
Lại nửa canh giờ sau trôi qua, Kỳ Phong rời khỏi thư phòng của Kỳ Thiên Mặc, sắc mặc âm trầm không ai đoán được là đang nghĩ về điều gì.
Cả ngày hôm nay, dù chẳng có cớ sự kinh thiên động địa nhưng đã gây đến cho cả Kỳ phủ, ngoại trừ Kỳ Linh một vấn đề phải phiền não và suy tư.
Buổi chiều, làn gió mát mẻ nhẹ thoảng qua khí trời nắng nóng.
Trên ngọn cây hay trên đỉnh của vách đá nhỏ đều là tiếng chim ríu rít.
Kỳ Linh khí sắc tươi tắn cùng mẫu thân ngồi trong đình mát thưởng thức trà ngon và điểm tâm thanh ngọt.
" Vị không quá ngọt, lại không nhạt nhẽo, ăn vào lại thấy rất vừa miệng.
Phụ thân nói không sai, bánh ngọt mẫu thân làm là ngon nhất.
"
Kỳ phu nhân nở nụ cười dịu dàng nhìn nàng, ánh mắt toát lên vẻ sủng ái, cưng nựng.
Tay bà rót thêm trà vào chun cho lệnh ái miệng lại ôn nhu nói: " Đúng là cũng rất biết dẻo miệng.
"
Nghĩ một lát, Kỳ phu nhân lại chăm chú quan sát Kỳ Linh, nàng mặc y phục nữ tử màu xanh ngọc trông vừa nhu hòa, yêu kiều lại thanh tao.
" Ta sẽ cho người may thêm cho con y phục để mặc.
Là nữ nhi chỉ sợ ít chứ không sợ nhiều, nên có nhiều để phòng khi có việc cũng không cần bận tâm chọn lựa, đến lúc đó chỉ cần thấy vừa mắt thì lập tức mặc vào.
Còn có, cần phải nhiều trang sức một chút, nếu không người khác lại nghĩ tiểu nữ của nhà ta tầm thường.
Mẫu thân biết con không thích quá khoa trương cũng không thích sặc sỡ nên y phục sẽ đưa bảng màu cho con chọn, còn trang sức con thích thế nào cũng có thể nói ra kiểu cách, đều có thể gia công làm được.
"
Có cách nhìn nhận tinh nhạy, Kỳ phu nhân từ lúc nàng trở về đều rất để tâm vào từng chút một.
Sợ nàng không thể thích ứng nhanh, cũng sợ nàng thấy có nhiều bất tiện vậy nên luôn cố bày ra những thứ khiến nàng cảm thấy dễ chịu nhất, thoải mái nhất.
Khi vừa trở về Kỳ Gia nàng đã được chuẩn bị rất nhiều y phục và trang sức mà những tiểu cô nương thường ngày rất thích, từ sặc sỡ phô trương đến nhẹ nhàng giản dị.
Quả nhiên chỉ thấy nàng dùng những món giản dị, màu sắc nhẹ nhàng.
Vừa nhìn lại thấy bị thu hút đến mê người.
Ai bảo chỉ có rực rỡ sáng chói mới mang lại sự đẹp đẽ và cao quý mà phải chăng đã quên mất nhẹ nhàng đơn giản lại nói lên được sự trang nhã và thuần mị từ bên trong cốt cách của nàng.
" Được thưa mẫu thân.
" Nàng cũng không có ý định khướt từ mặc dù bản thân cũng không cần đến những thứ đó nhiều.
Chưa mất một lúc, mẫu thân nàng lại nhắc nhở:
" Tỳ nữ thân cận cũng nên có một người.
".