Vương Phi Của Yêu Tinh Vương

Lôi Tư bước trên ánh
trăng đi tới Trân Châu Điện, hàng tỉ viên trân châu ở sáng tỏ dưới ánh
trăng, phát ra ánh sáng chói mắt. Đây là thứ thích nhất Mật Nhi.

Lần nữa đi vào cung điện này, tâm trạng Lôi Tư hoàn toàn khác nhau, trước
kia cùng Mật Nhi, Huyền Vũ ba người ở chung một chỗ vui vẻ rộn rã, không tự chủ từng chút hiện ra trong đầu. Bộ dáng Mật Nhi xấu hổ, tiếng cười
sảng khoái của Huyền Vũ, cùng tâm tình thoải mái của mình, tựa hồ cũng
chỉ là chuyện hôm qua mà thôi, nhưng hôm nay? Huyền Vũ ở tại Bắc giới xa xôi, sẽ không bao giờ bước vào vùng đất đậm màu xanh này nữa; mà người
trong Trân Châu Điện? Có còn nhu tình đợi chờ mình hay không?

Nếu như. . . . . . Nếu như tất cả chưa từng xảy ra, đều có thể làm lại từ
đầu, thật là tốt biết bao! Như vậy hắn cũng không cần tiếp tục vác gánh
nặng thù hận.

Chậm rãi bước vào cửa cung, bên trong hoàn toàn yên tĩnh. Mật Nhi không có ở đây, nếu nàng ở đây, nàng sẽ yêu kiều chạy vào trong ngực mình, tươi cười nghênh đón mình.

Lôi Tư chợt cảm thấy buồn bã.

Không biết là ảo giác, hay là ảo tưởng, một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc, mỉm cười chạy thẳng vào trong ngực hắn.

Không, không phải là cảm giác, cũng không phải ảo tưởng, bởi vì nàng đang nói
chuyện, nàng đối với việc hắn đi tới cảm thấy bất ngờ cùng kinh sợ.

"A! Làm sao ngươi vào đây?" Mai Lỵ Á cùng Toa Toa đang bức bách nàng thay
những thứ y phục thoạt nhìn quái dị lại bay bổng, Thi Vũ cảm thấy những y phục này là lạ, cho nên khăng khăng không chịu mặc vào. Vì vậy bị Mai
Lỵ Á cùng Toa Toa truy đuổi, không ngờ lại đụng vào Lôi Tư vừa đi vào
trong điện.

Lôi Tư cảm thấy buồn cười, bởi vì dường như Thi Vũ
luôn hỏi hắn những lời này: "Ta lần này là đi vào, từ cửa cung đi vào."
Thi Vũ đối với việc hắn sử dụng pháp thuật, tựa hồ cảm thấy rất không
quen.

Thi Vũ liếc hắn một cái, không hiểu yêu tinh vương đang nói cái gì. "Ta hỏi ngươi tới nơi này làm gì?"

Thì ra nha đầu này quên hắn đã chuyển về nơi này? "Về nghỉ ngơi."

"Nghỉ ngơi!" Không phải đi ngủ chứ? Thi Vũ căng thẳng nhìn hắn, hắn không phải là muốn tới đòi "Nghĩa vụ"!

Từ phía sau đuổi theo, Mai Lỵ Á cùng Toa Toa vừa nhìn thấy Lôi Tư, lập tức cung kính hành lễ: "Ngủ ngon, yêu tinh vương."

Lôi Tư nhàn nhạt đáp một tiếng, tỏ ý với các nàng. Hắn nhìn y phục trong tay Mai Lỵ Á, "Y phục đã làm xong toàn bộ?"

Mai Lỵ Á ngập ngừng nói: "Đúng vậy, vương, tất cả đều là tinh phẩm của Ải nhân tộc, nhưng là vương phi không chịu đổi."

Lôi Tư hỏi người nhân gian Thi Vũ vẫn đang đứng một bên, "Ngươi không thích những y phục này?"

"Ta rất thích." Thi Vũ nhỏ giọng nói. Nàng cũng không ghét những y phục
kia, thậm chí thích mặc chúng để có cảm giác nhẹ nhàng bay bổng, nhưng . . . . . .

Lôi Tư liếc nhìn quần áo trên người nàng, "Ngươi không cảm thấy luôn mặc một đồ rất bẩn?"

Nói gì vậy? Xem nàng như kẻ lười biếng? "Bộ quần áo này mỗi ngày ta đều
giặt sạch, hơn nữa còn nhờ phong yêu tinh Toa Toa giúp ta thổi khô, làm
sao dơ bẩn?" Thi Vũ cong miệng cãi lại.

"Nhưng ta không thích nhìn thấy ngươi mặc nó."

"Nhưng ta thích mặc cái này." Thi Vũ không muốn nói cho hắn biết, nếu nàng
thật sự không thể trở về nhân gian, bộ quần áo này là vật kỉ niệm duy
nhất nàng có thể giữ lại.

Cô gái này thật tùy hứng. "Nếu như nó rách?" Lôi Tư nheo hai mắt lại, tiếng nói trầm thấp mà nguy hiểm.

"Cái gì?" Nàng còn chưa ý thức được nguy hiểm trong lời của hắn, cũng cảm
thấy quần áo trên người nàng từ từ phân giải, hóa thành từng mảnh vải
vụn rơi xuống đất. Trong phút chốc, toàn thân nàng không một mảnh vải.

"A!" Thi Vũ kinh hãi, hai tay vội vàng bảo vệ thân thể hấp dẫn của mình.
"Lôi Tư …………" Nàng cắn răng vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn hắn, không
thể tin được trên đời lại có người không nói lý lẽ như vậy.

"Bây giờ ngươi có thể thay quần áo?" Hắn thờ ơ nói.

Nước mắt khuất nhục quẩn quanh hốc mắt, nàng không nói gì mặc cho Mai Lỵ Á
cầm quần áo khoác lên người. Nàng thật là ngây thơ, làm sao lại hy vọng
Lôi Tư là một người phân rõ phải trái đây? Nàng đã quên, hắn chỉ là một
bạo quân, một tên độc tài mà thôi.

Lôi Tư cảm thấy trong mắt nàng là hận ý và khiếp sợ, tại sao nàng lại có loại ánh mắt này? Chẳng lẽ
nàng thật sự chán ghét mặc những y phục hắn chuẩn bị cho nàng như vậy.

Lần đầu tiên, hắn hi vọng mình có thể không thủ tín, như vậy hắn có thể lén nhìn ý nghĩ thật sự trong lòng nàng.

"Oa! Thật xinh đẹp." Mai Lỵ Á phát ra một tiếng yêu thích và ngưỡng mộ.

Chất liệu mềm mại bao lấy vóc người cân xứng của Thi Vũ hoàn toàn làm tôn
lên dáng vẻ, tăng thêm vài phần cảm giác phiêu dật. Mặc vào y phục của
Ải nhân tộc may, Thi Vũ gióng hệt bộ dáng Mật Nhi, Lôi Tư nhìn có chút
ngây dại. Bất luận là Mật Nhi kiếp trước, hay là Thi Vũ kiếp này, đều kỳ diệu chiếm đoạt trái tim của hắn.

"Thi Vũ." Lôi Tư dùng ngón tay nâng lên khuôn mặt xinh đẹp của Thi Vũ, nhìn hai mắt mông lung của
nàng, trong lòng hắn không khỏi thắt lại. "Thật sự chán ghét tất cả
những gì ta làm cho ngươi như vậy?"

Trong thanh âm của hắn có nhu tình khiến Thi Vũ bỗng chốc run rẩy, "Ngươi không hiểu."

"Vậy thì nói cho ta biết, để cho ta hiểu rõ vì sao ngươi đau lòng như vậy." Hắn thương tiếc nói.

Thi Vũ gạt tay Lôi Tư ra, lui về phía sau mấy bước, bi thương hét lớn: "Ta
đau lòng là bởi vì tự tôn của ta bị tổn thương, ta ngay cả quyền cơ bản
cũng không có! Thậm chí ngay cả bộ quần áo duy nhất cũng không giữ được, ngươi biết không?" Nàng nhặt lên bộ quần áo rách ở trên đất, đưa tới
trước mặt Lôi Tư, "Nó là thứ theo ta từ nhân gian tới, là vật duy nhất
có thể chứng minh ta cùng nhân gian có quan hệ. Nhưng mà ngươi. . . . . . Ngươi vậy mà xé bỏ nó, phá hủy kỉ niệm của ta, giấc mộng của ta, ngươi
không thấy quá tàn nhẫn sao?"

Nàng bi thống khóc ngã xuống đất,
trong tay còn ôm chặt lấy quần áo đã bị rách thành mảnh vụn, thoạt nhìn
cô độc bất lực như vậy.

Lôi Tư cũng không biết Thi Vũ dùng tâm tình này đối đãi với bộ quần áo đó, nếu biết. . . . . .

"Thi Vũ. . . . . ." Hắn ngồi xổm người xuống, ôm Thi Vũ khóc lóc thảm thiết, xấu hổ nói: "Đừng khóc, ta không biết nó quan trọng với ngươi như vậy,
thật xin lỗi." Lại nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của nàng, hi vọng mượn nụ
hôn này giảm bi thương của nàng. "Thật xin lỗi." Hắn lại thì thầm hôn
lên lông mày của nàng, môi của nàng.

Thi Vũ đỏ mặt xấu hổ ngẩng đầu, muốn biết hắn đang làm gì, lại nhìn thấy nhu tình trong mắt hắn, đây là Lôi Tư mà nàng biết sao?

Lôi Tư hôn càng lúc càng sâu, càng ngày càng khát vọng, hai tay ở trên lưng của nàng dao động, chậm rãi trêu chọc. Hắn muốn ra lệnh chính mình dừng lại, nhưng thân thể lại phản bội lý trí, hắn phát giác nàng thơm ngọt
như vậy, mê người, hắn không nhịn được muốn phải có nàng. Mà hắn đến bây giờ mới hiểu được, thì ra là mình muốn nàng như vậy.

"Lôi Tư."
Nàng nhịn không được nhẹ gọi tên hắn. Biết rõ không thể như vậy, tương
lai nhất định sẽ hối hận, nhưng cái ôm của hắn giống như một quả cầu lửa đốt đi sức lực của nàng, khiến nàng chỉ có thể yếu đuối dựa vào trong
ngực Lôi Tư.

Lôi Tư ôm lấy Thi Vũ bước về phía giường mềm mại,
khàn đục hỏi: "Nếu ngươi hối hận, chúng ta có thể dừng lại." Hắn thống
khổ không để ý tới nhu cầu mãnh liệt của thân thể. Hắn không muốn cưỡng
ép nàng.

Thi Vũ ngượng ngùng cúi đầu, tựa sát vào trong ngực
cường tráng của hắn, mặc dù đối với chuyện phát sinh kế tiếp chưa hiểu
rõ hết, nhưng nàng cũng không sợ, chỉ muốn giao mình cho hắn.

Được sự ngầm đồng ý của Thi Vũ, hắn nhẹ nhàng đặt nàng nằm trên giường, dùng ánh mắt khát vọng âu yếm nàng, hai tay cũng không nhàn rỗi, từ từ cởi
bỏ trở ngại trên người hai người.

Thi Vũ biết, tối nay bản thân thuộc về hắn, mà nàng cũng hoàn toàn nguyện ý tiếp nhận hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui