Vương Phi Cường Hãn

“Hoàng huynh, Thần đệ
hi vọng huynh coi kỹ hoàng hậu của mình. Để tránh cho Thần đệ nhất thời
ngứa tay, bóp gãy cái cổ xinh đẹp của nàng ta.”

Khi mọi người ở
đây đang cảm thán Dạ Tinh Thần trở nên xa lạ thì hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dạ Tinh Triệt, con ngươi thâm u, làm cho không người nào có thể
nhìn ra cảm xúc nơi đáy mắt, đôi môi khẽ nhếch, gằn từng chữ.

Dứt lời, mọi người đều biến sắc. Bọn họ không thể tin được lời nói tàn nhẫn như vậy lại xuất ra từ Dạ Tinh Thần.

Hoàng hậu Thượng Quan Mị lại càng bị dọa sợ đến mức lảo đảo về phía sau, bàn
tay mềm không tự chủ che cái cổ của mình. Lời nói thị huyết của Dạ Tinh
Thần làm cả người nàng rùng mình ớn lạnh, nàng tin hắn nói được sẽ làm
được.

“Thần Nhi, con làm sao vậy? Con không cần dọa mẫu hậu a?”

Nộ khí của thái hậu bị lời kia của Dạ Tinh Thần dọa cho bay biến, đôi mắt
lưu ly nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Dạ Tinh Thần mà tràn đầy lo lắng. Hài
tử vẫn luôn nhu thuận sao lại trở nên như vậy? Sẽ không phải là bị người hạ cổ chứ?

“Mẫu hậu, nhi thần hi vọng sau này người không có
việc gì thì an ổn ở trong cung Từ Ninh, không nên đụng chạm đến Lôi Nhi, cho dù người không thích nàng, người cũng không có quyền quyết định
sinh tử của nàng, nàng là người của ta.”

Ánh mắt lạnh lùng chuyển qua, như nhìn xuyên thấu người bà. Ngữ khí như kiếm băng, làm lòng bà đau đớn.

“Thần—“

“Hoàng huynh.” Dạ Tinh Thần cắt đứt lời Dạ Tinh Triệt, con ngươi nhìn thẳng
vào hắn. “Thần đệ biết từ nhỏ hoàng huynh đã luôn thương yêu Thần đệ,
cho nên thê tử của Thần đệ, huynh cũng luôn đối xử với nàng giống như
với muội muội. Hiện tại nàng bị bắt, huynh hẳn là chịu khổ sở. Thế nhưng hoàng huynh, Thần đệ không hi vọng huynh tự trách mình. Hiện Thần đệ
chỉ cầu huynh cho thị vệ trong cung đều nghe theo chỉ huy của đệ. Ý niệm duy nhất bây giờ trong đầu Thần đệ chính là tìm được Lôi Nhi…”

Từng câu từng chữ của Dạ Tinh Thần rơi vào trong lòng Dạ Tinh Triệt, cũng
cắt đứt toàn bộ ý niệm trong đầu hắn. Vẫn cho rằng không ai biết chuyện
mình thích Bắc Tiểu Lôi. Nhưng bây giờ mới phát hiện thì ra trong lòng
mọi người đều sớm biết rõ. Hiện tại không thể không buông xuống phần
tình yêu kia, không chỉ vì Bắc Tiểu Lôi bị người bắt đi ngay trước mắt
hắn, mà hắn căn bản không có tư cách nói yêu nàng. Cũng càng vì Thần đệ
đã nói đến nước này rồi, hắn cũng không thể vì một nữ nhân mà trở mặt
với chính thân đệ đệ của mình.

“Được, trẫm đem toàn bộ thị vệ đều giao cho đệ sai khiến.”

“Đa tạ hoàng huynh.” Dạ Tinh Thần nhẹ nhàng thở ra, câu trả lời của hoàng
huynh không chỉ vì thị vệ, mà còn ám chỉ huynh ấy sẽ buông tha tình cảm
với Bắc Tiểu Lôi.

“Huynh đệ ta, nói khách khí cái gì.” Dạ Tinh Triệt vỗ vỗ vai Dạ Tinh Thần. “Đi thôi, bây giờ đi tìm đệ muội quan trọng hơn.”

“Ừ.”

“…”

Hai huynh đệ cùng cười một tiếng, tất cả cảm tình đều trở lại. Bóng dáng
màu vàng cùng thân hình màu trắng giống như lúc đến, vội vàng đi ra
ngoài cung điện.

“Sao lại biến thành như vậy?”

Thái hậu
ngã ngồi xuống ghế, không quên được ánh mắt lạnh như băng lúc nãy khi Dạ Tinh Thần nhìn bà. Con trai bà lại có thể dùng đến ánh mắt như vậy để
nhìn bà, chuyện này bảo bà làm sao mà chịu nổi?

Tuyết Hàm, Thượng Quan Mị cũng không nói một lời, mím môi. Các nàng đều bị chuyển biến của Dạ Tinh Thần dọa không nhẹ.

Gió thổi qua, bên trong điện ba người trầm mặc, tối tăm, tựa như sắp có gì đó thay đổi.



“Ê, sao chúng ta không xuất cung hả? Trốn ở trong này làm cái gì?”

Thị vệ trong cung lục soát tìm hai người khắp nơi, hiện tại trốn ở trong lãnh cung, cho dù là ai cũng khó mà đoán ra được.

Hắc y nhân nghiêng đầu liếc Bắc Tiểu Lôi, có phải nữ nhân này hoàn toàn
không có tự giác bản thân bị bắt không a. Xem bộ dáng nàng giống như y
là bạn của nàng vậy. Bất quá Tiêu Dao Vương phi này thật sự hết sức thú
vị. Khóe môi dưới khăn che mặt giương lên một độ cong xinh đẹp, nhìn cái roi nàng quấn bên hông thì cũng là người luyện võ. Rốt cuộc là vì
nguyên nhân gì khiến nàng không phản kháng, ngược lại phối hợp với y
đây?

“Này, ngươi bị câm à?” Nói cả ngày, miệng khô lưỡi nóng mà
người này vẫn không mở miệng, giống như nàng nói chuyện với không khí
ấy.

“Ngươi có thể lại lớn tiếng thêm chút nữa.” Hắc y nhân đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh như khối băng.

“Thì ra ngươi không phải người câm à.” Bắc Tiểu Lôi nhíu mày, cố ý chọc giận Hắc y nhân.

“Câm miệng, trừ phi ngươi muốn đưa thị vệ tới đây.” Hắc y nhân lạnh lùng liếc nàng một cái, mâu quang u hàn.

Bắc Tiểu Lôi nhún vai, nàng muốn xuất cung, đương nhiên không muốn đưa thị
đến đây rồi. Chính là nàng lại không biết rằng nàng sẽ được xuất cung,
nhưng lại phải cách biệt Dạ Tinh Thần một thời gian, chờ đến lúc gặp
nhau thì đã có thật nhiều thay đổi.

Không nói thêm gì nữa, hai
người lẳng lặng trốn ở trên xà ngang. Nhìn thấy trong lãnh cung ngẫu
nhiên có mấy phi tần bị vứt bỏ điên điên khùng khùng loạn khóc loạn gào, Bắc Tiểu Lôi nhịn không được quệt quệt môi. Làm hoàng đế thật đúng là
gây nghiệp chướng a, chôn vùi tuổi thanh xuân của phần lớn nữ tử nơi hậu cung.

“Chúng ta chờ đợi đêm khuya người vắng, thời điểm thị vệ
đều thả lỏng phòng bị thì lại nghĩ biện pháp xuất cung.” Thật lâu sau,
Hắc y nhân bên cạnh mới chợt lên tiếng nói.

Bắc Tiểu Lôi nhíu mày, nàng không quan tâm. Chỉ cần có thể xuất cung là được, bất quá—

“Vậy bữa tối chúng ta ăn cái gì bây giờ?” Nàng chính là không thể để bị đói bụng a.

“Ngươi—“ Hắc y nhân trừng mắt nhìn nàng, như muốn nhìn thấu nàng. Rốt cuộc nàng
ta là nữ tử như thế nào vậy? Dưới tình huống này cư nhiên còn nhớ đến ăn cơm?

“Nhìn cái gì?” Bắc Tiểu Lôi bĩu môi, “Người là sắt, cơm là
thép, không ăn một chút sẽ đói bụng đến luống cuống. Ngươi đừng có nói
với ta, ngươi là thần tiên có thể không cần ăn ngũ cốc tạp lương nhá.”

Hắc y nhân nhìn chằm chằm vào nàng đang đúng lý hợp tình, sau đó than nhẹ một tiếng.

“Ta đi tìm thức ăn, ngươi chờ ở chỗ này.” Nói xong, bóng dáng màu đen liền từ trên xà ngang nhảy xuống.

“Ê, ngươi không sợ ta chạy mất sao?” Bắc Tiểu Lôi đột nhiên hô to hỏi hắn.

Nam nhân quay đầu, đôi mắt thâm thúy lần đầu tiên nhiễm lên ý cười, nhẹ giọng nói.

“Ngươi sẽ sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui