Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Hồ Hạnh Nhi nghe vậy thì nhíu mày nói: “Từ lúc ta tiếp quản Đỉnh Phong Hào đến nay đã được một năm rồi, trong năm nay, hễ là chuyện làm ăn không có lợi nhuận hoặc không có hy vọng, ta đều gác lại hết. Nếu Túy Nguyệt Lâu đến giờ vẫn lỗ vốn không có lợi nhuận, vậy thì chuyện làm ăn này không cần phải làm tiếp nữa, ta sẽ sai người kiểm tra sổ sách, ca bàn giao lại cho phòng thu chỉ đi, mấy ngày nữa ta sẽ sai người tới lấy.”

Hồ Hưng không ngờ Hồ Hạnh Nhi lại nói thế, lúc hắn nói không có lợi nhuận là sợ phải chia lợi nhuận cho nàng.

Vì lão gia tử có quy định, hễ là chuyện làm ăn lấy vốn từ của chung, thì phải chia một nửa lợi nhuận, mấy năm nay hắn luôn nói với lão gia tử rằng Túy Nguyệt Lâu không kiếm ra tiên, thật ra lão gia tử không tin cho lắm, nhưng ông xem như đây là khoản trợ cấp cho chi hai, hơn nữa ông cũng không tiến hành kiểm tra Túy Nguyệt Lâu, nên miễn cưỡng bỏ qua.

Nhưng Hồ Hạnh Nhi không phải là lão gia tử, sau khi nàng tiếp quản Đỉnh Phong Hào, thì thủ đoạn rất tàn nhẫn, hê là chuyện làm ăn không có lợi nhuận, nàng đều cắt đứt một cách dứt khoát.

Thương Mai mỉm cười, thật ra từ lúc Hồ Hưng phủ nhận hôm nay không có thu mua tiểu nha đầu nào, cô đã biết hắn đang nói dối.

Nếu một người đang nói dối, cho dù lời nói dối đó có hoàn hảo đến đâu, thì nét mặt và ngôn ngữ cơ thể vẫn bán đứng họ, Thương Mai từng học tâm lý học, nên vừa liếc qua đã biết Hồ Hưng này đang nói dối.

Hồ Hạnh Nhi không hề tỏ ra nghi ngờ về chuyện hắn phủ nhận, mà tin lời hắn ngay, nhưng nàng nhanh chóng di chuyển đề tài, muốn phá bỏ Túy Nguyệt Lâu, đây quả thật là quyết định trí mạng với Hồ Hưng.

Nên hắn không dám tiếp lời Hồ Hạnh Nhi, mà ngoan ngoãn quay lại đề tài: “Đúng rồi, muội muội, muội nói muốn tìm một tiểu nha đầu, rốt cuộc tiểu nha đầu đó là của nhà nào thế?”

Lúc này Thương Mai mới lên tiếng: “Đại công tử, tiểu nha đầu đó là của ta, có người nói đã nhìn thấy nàng ấy bị bán vào Túy Nguyệt Lâu.”

“Cô nương là?” Hồ Hưng nhìn Thương Mai, rôi đánh giá cô lần nữa, mặc dù cô ở đó không lên tiếng, nhưng khí thế không hề thua kém đại trưởng công chúa và tiểu tiện nhân này.

“Ta tên là Hạ Thương Mai.”

Hạ Thương Mai?

Hồ Hưng thật sự không hề xa lạ với cái tên này, nói cách khác, người trong Kinh Thành đều biết đến cái tên này, đó là Nhiếp Chính Vương phi tương lai, là thiên kim của Tướng phủ, dù hủy hôn với Lương Vương nhưng không bị giáng tội, thậm chí còn được Nhiếp Chính Vương và Hoàng Thái hậu tán thưởng.

Nghe nói cô còn tự nhiên tinh thông y thuật, giống hệt tiểu tiện nhân nhà hắn, trước đây chỉ là một tiểu nha đầu bảo sao nghe vậy, vậy mà giờ bỗng trở nên hiểu biết mọi thứ.

Chuyện này thật kỳ lạ, tại sao gân đây mấy người phụ nữ luôn vùng dậy thế?

“Hóa ra là thiên kim Tướng phủ, thất lễ rồi!” Hồ Hưng ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Đại công tử quá lời rồi” Sau khi Thương Mai biết kế hoạch của Hồ Hưng thì cũng không vội, mà bình tĩnh ngồi đợi hắn mang người tới.

Hồ Hưng hỏi: “Hạ đại tiểu thư mới nói, có người tận mắt chứng kiến tiểu nha đầu bị bán vào Túy Nguyệt Lâu? Có khi nào người này nhìn lâm không?”

Thương Mai lắc đầu nói: “Có lẽ là không, bởi vì chuyện này do chính miệng người bán nàng ấy nói, nói ra sợ công tử chê cười, nha đầu này đã đắc tội với ta, nên ta nhất thời tức giận nói muốn bán nàng ấy, rồi bị quản gia trong phủ nghe thấy, tưởng ta thật sự muốn bán nàng ấy, nên tự ý dẫn nàng ấy đến Túy Nguyệt Lâu.”

Thương Mai nói thế là để nói cho Hồ Hưng biết, việc bán Tiểu Khuyên là lỗi của cô, không hề liên quan đến Túy Nguyệt Lâu, nếu giao người ra, thì chuyện này sẽ được giải quyết ổn thỏa.

Hồ Hưng nghe vậy thì mỉm cười: “Hóa ra là thế, nếu tiểu thư đã nói nha đầu đó thật sự bị bán vào Túy Nguyệt Lâu, có lẽ ngay cả Hoa nương cũng không biết rõ, vì bà ấy luôn bận rộn nhiều việc, chỉ sợ không quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, hay là để ta đi ra ngoài hỏi người khác một lát.”

Thương Mai khẽ cười nói: “Làm phiền đại công tử rồi, ta thật sự đã quen với việc được nha đầu này hầu hạ ở bên cạnh, nếu đổi người khác ta sẽ không quen, nên mới tới đây quấy rầy đại công tử”

“Không đánh không quen biết mà, đại tiểu thư đừng khách sáo, cứ ngồi đây uống trà đợi ta một lát.” Nói xong, hắn liên chắp tay với Mộ Dung Tráng Tráng, rồi đi ra ngoài.

Vừa đóng cửa lại, Hồ Hạnh Nhi đã cười khẩy: “Ta vẫn luôn không đồng ý chuyện giữ lại Túy Nguyệt Lâu, nó nên sớm đóng cửa mới đúng!”

Mộ Dung Tráng Tráng nhìn nàng nói: “Được rồi, ngươi giúp bản cung như vậy có yêu cầu gì không?”

Hồ Hạnh Nhi oan uổng nói: “Công chúa hiểu lầm ta rồi? Ta đâu có yêu cầu gì chứ? Ta chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi.”

“Không nói đúng không? Vậy bản cung được xem là người thuận nước đẩy thuyền” Mộ Dung Tráng Tráng khẽ nheo mắt nhìn nàng ta, rồi tức giận nói.

Hồ Hạnh Nhi cười mỉa: “Quả nhiên không có chuyện gì có thể giấu được Công chúa.”

Nàng nói với vẻ mặt ngưng trọng: “Là thế này, gân đây Thái phó và lão gia tử rất hay qua lại với nhau, còn có ý định thay Thái tử điện hạ đến nhà cầu hôn nữa”

“Cầu hôn? Chẳng phải đã chọn được Vương phi rồi à? Hoàng hậu đã hạ chỉ là thiên kim Tướng phủ Hạ Oanh Nhiễm rồi mà” Mộ Dung Tráng Tráng ngạc nhiên nói.

“Hạ Oanh Nhiễm là Thái tử phi, nhưng thái tử vẫn có thể lấy thiếp mà.” Hồ Hạnh Nhi hờ hững nói.

Thương Mai và Mộ Dung Tráng Tráng liếc nhìn nhau, Hoàng hậu và Thái phó tính toán thật chu đáo.

Đâu tiên để Hạ Oanh Nhiễm làm chính phi của Thái tử, để củng cố thế lực trong triều, rồi sau đó sẽ cưới Hồ Hạnh Nhi làm thiếp, vậy thì Thái tử sẽ nắm giữ cả thế lực và tài lực, có cây cổ thụ nhà họ Hồ đây, bọn họ muốn làm gì mà chẳng được?”

Mộ Dung Tráng Tráng giễu cợt: “Làm thiếp của Thái tử cũng được, sau này Thái tử đăng cơ, Thái tử phi sẽ làm Hoàng hậu, còn người làm thiếp như ngươi, dù có kém cỏi đến đâu cũng được phong làm phi, nếu sinh được Hoàng tử thì sẽ làm Quý phi.”

“Được rồi, Công chúa đừng chế giễu ta nữa, làm Quý phi hay thiếp thân gì của Thái tử cũng được, ai thích thì làm đi, Hồ Hạnh Nhi ta cũng chẳng thèm khát gì”

Thương Mai khẽ cười nói: “Nhưng nếu bị Hoàng hậu nương nương và Thái phó ngắm trúng, thì đại chưởng quỹ khó mà thoát khỏi.”

“Vậy thì chưa chắc.” Hồ Hạnh Nhi ra sức bĩu môi: “Đúng lúc hai người tìm tới đây, ta cũng có chỗ dựa rồi.”

“Ngươi đúng là mặt dày không biết xấu hổ, dùng một tiểu nha đầu để đổi lấy ân tình lớn như vậy với bản cung.” Mộ Dung Tráng Tráng hừ một tiếng.

Hồ Hạnh Nhi cười nói: “Người làm ăn mà, khó tránh khỏi da mặt dày hơn một chút, Công chúa tập quen là vừa.”

Mộ Dung Tráng Tráng quay đầu nhìn Hạ Thương Mai: “Ngươi nhìn xem, da mặt nàng ta còn dày hơn ngươi nữa.”

Lần này đổi thành Thương Mai oan uổng hét lên: “Ta mặt dày khi nào?”

“Ngươi nói xem?” Mộ Dung Tráng Tráng hừ lạnh.

Thương Mai ngẫm nghĩ một lát, quả thật cô đã mặt dày lôi kéo một đống chỗ dựa, nhưng có giao thiệp tại sao lại không sử dụng? Chẳng phải đây là một chuyện rất tốt ư? Phụ nữ dù có độc lập đến đâu cũng cần có sự giúp đỡ, con người là sống trong tập thể xã hội, nên có rất nhiều chuyện, một người không thể làm được, mà giao thiệp cũng là dựa vào bản lĩnh của mình mới lấy về được.

Nói cách khác, bản thân có giao thiệp chính là thể hiện bản lĩnh.

Thấy Thương Mai không nói gì, Mộ Dung Tráng Tráng lại nói tiếp: “Chỉ có bản cung mới ngốc như vậy, trong triều Đại Chu ta, phần lớn các cô nương đều bị chàng trai đùa giỡn trong lòng bàn tay, nhưng bản cung lại bị hai cô gái các ngươi nhiều lần lợi dụng, bỏ đi, ai bảo bản cung là người mềm lòng chứ?”

“Chẳng phải người cũng nhiều lần chứng kiến kịch hay à?” Thương Mai nghĩ tới câu nói của Trần Loan Loan, không khỏi vừa tức giận lại vừa buồn cười.

“Cũng đúng, ta cũng không thiệt thòi gì!” Mộ Dung Tráng Tráng hào phóng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui