Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Tất cả mọi người đều đợi hoàng thái hậu giáo huấn, nhưng thái hoàng thái hậu rõ ràng là không có gì để nói, chẳng qua là chỉ bắt chuyện với Mộ Dung Khanh đang ở bên cạnh mình.

“Hôm nay là ngày Tiểu Thất thành thân, đây chính là ngày đại hỷ đó!” Bà ta nói một cách thản nhiên.

Mộ Dung Khanh nở một nụ cười: “Đúng vậy, lão tổ tông, hôm nay đúng thật là một ngày vui, nhưng không biết vị nương tử do lão tổ tông chỉ định cho ta, đã đi đâu rồi?”

Thái Hoàng thái hậu nhìn ánh mắt kiêu ngạo của hắn, vẫy vẫy tay, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói một câu.

Vẻ mặt của Mộ Dung Khanh thay đổi liên tục, đầu tiên là hắn nghi ngờ, tiếp theo là sửng sốt, sau đó là tức giận “Đáng chết!”

Hắn hét lớn lên một tiếng: “Tiêu Kiêu, Tiêu Thác, Tô Thanh, đi cùng bổn vương mau.”

Ba người nhìn nhau không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy hắn bước đi sốt ruột, họ cũng vội vàng đi theo ngay.

Mọi người đều ngạc nhiên, nhưng cô cô A Xà lại nói: “Chư vị khách quan, trước hết mời chư vị ngồi xuống uống chén rượu. Vương gia đang bận đi tìm tân nương của mình. Lễ bái đường sẽ bị trì hoãn một chút, nhưng sẽ không làm chậm trễ buổi tiệc vui của tối nay.”

Hoàng thái hậu đã ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Lão tổ tông, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Thái Hoàng thái hậu chậm rãi nói: “Còn non lắm”

Hoàng thái hậu do dự một chút, cũng không dám nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bà.

Mộ Dung Khanh vội vàng chạy tới chuồng ngựa, dắt một con ngựa rồi phóng vụt đi, Tiêu Kiêu cùng những người khác đi theo hỏi: “Vương gia, có chuyện gì vậy?”

Mộ Dung Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tân nương chính là Hạ Thương Mai.”

“Cái gì? Vậy tân nương đâu?” Tiêu Thác sửng sốt.

“Bổn vương bảo người bắt đi rồi,ta chỉ nghĩ muốn dạy cho nàng một bài học, ai ngờ…” Vẻ mặt Mộ Dung Khanh tái xanh, hắn vốn là muốn tuyên chiến với thái Hoàng thái hậu, ai ngờ tân nương lại là Hạ Thương Mai?

Đây là chuyện xấu.

“Vậy vương gia cho người ta bị bắt đi đâu?” Tiêu Thác ngạc nhiên hỏi.

Mộ Dung Khanh quay ngựa, nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Hạ Thương Mai, cảm thấy buồn bực: “Còn nhớ cái bẫy thú mà chúng ta từng cài trên ngọn đồi gần căn phòng nhỏ ngoài thành không?”

“Vương gia ném nàng vào à?” Tiêu Thác thét lên: “Sao người có thể đối xử với Thương Mai nhà ta như thế này?”

“Thương Mai của ngươi? Nàng ta thuộc về nhà người khi nào?” Tô Thanh nhướng mày.

“Không, không phải ném vào.” Mộ Dung Khanh lau một chút mồ hôi và nói.

“Vậy là được rồi.” Tiêu Thác cảm thấy an lòng.

“Chỉ là ném vào trong vũng lầy bên cạnh bẫy thú.”

“Vương gia của tôi ơi, cỏ cây, vũng lầy đó chứa đầy phân thú dữ.” Tiêu Thác gào thét chấn động trời đất.

“Ta biết, ta biết, ngươi còn không mau nhanh lên sao?” Mộ Dung Khanh vung roi cùng ngựa chạy ra khỏi thành.

Ba người đuổi theo, đặc biệt là Tô Thanh, vội vàng chạy tới bên người Tiêu Thác: ” Thương Mai của nhà ngươi?”

Tiêu Thác rút roi ra: “Ngươi hãy trưởng thành lên một chút đi!”

“Ai còn chưa trưởng thành chứ?” Tô Thanh chán nản nói.

Đại tiểu thư phủ thừa tướng đáng thương, từ lúc bị ném vào vùng bùn, cô đã tỉnh lại rồi, tỉnh lại trong vũng bùn.

Bốn phía bốc lên những mùi hôi thối nồng nặc, xộc vào mũi khiến cô không ít lần nôn mửa.

Thậm chí cá nướng đã ăn ngày hôm qua, xương cá nghẹn ngay cổ cũng đều ói hết ra rồi.

Còn chưa tính đến. Có một người đàn ông mặc đồ đen ở trên cây, luôn dùng cành cây chọc vào đầu cô và muốn động vào mũ phượng của cô, cô nôn mửa cả người không còn sức, lại không thể bò lên, lúc này chỉ muốn gào khóc lên.

Hai tên già kia, tâm địa quá độc.

Thà để cô gả cho tên ngốc kia cho rồi.

Trong lúc tuyệt vọng, khi nhìn thấy một con ngựa trắng từ trong rừng chạy ra, cô bật khóc ngay tại chỗ: “Mộ Dung Khanh, ngươi rốt cuộc cũng tới rồi!”

Thương Mai vô cùng tủi thân, vì bị mắc kẹt trên hòn đảo nơi chim chóc không thèm ỉa này. Hàng ngày làm nô lệ, phục vụ A Xà, cô A Xà và mãng xà, đánh cá nướng cá đôi lúc còn bị dạy dỗ. Bị buộc phải thành thân với một gã khờ khạo. Còn bị ném vào vũng lầy thối này.

Vì vậy, khi nhìn thấy Mộ Dung Khanh, cảm thấy như đã xa cách một đời, mũi chua xót, cố nén hai hàng nước mắt lại thành tiếng khóc to uất ức.

Người mặc đồ đen trên ngọn cây nhìn thấy hắn xuất hiện thì có chút kinh ngạc rồi biến mất.

Mộ Dung Khanh thở phào nhẹ nhõm, tức giận nói: “Là ai đã bắt nàng đến đây? Tô Thanh, mau đuổi theo!”

Hắn dùng một tay kéo Thương Mai lên, hỉ phục xinh đẹp đó đã dính đầy bùn màu đen và màu vàng. Cô tiện tay phủi càng khóc lớn hơn. Cô phủi ra một con chuột chết

Sau khi sinh ly tử biệt gặp lại nhau đáng ra phải ôm đầu khóc lóc, Thương Mai liều mạng ôm Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh ôm cô vào lòng, tâm tình lên xuống mới ổn định một chút.

Trước khi bắt đầu ngàn vạn lời nói, Tiêu Kiêu đã thờ ơ nói: “A Khanh, hỉ phục của người là đồ của Lễ thân vương.”

Mộ Dung Khanh một tay đẩy Thương Mai ra, bộ đồ lấm lem bùn đất, trên trán chảy ra một hàng vạch đen, trong đầu tự động hiện lên khuôn mặt đen của lão tam.

Thương Mai lau bùn trên mặt, nhưng bùn trên mu bàn tay càng làm cho khuôn mặt cô thêm bẩn, trong mắt của cô lửa cháy hừng hực: “Hỉ phục? Ngươi chuẩn bị thành thân sao?”

Tiêu Thác nói: “Đúng vậy, hôm nay, vương gia sẽ thành thân.”

Thương Mai kêu lên một tiếng, bất bình trong lòng biến thành tức giận, cô nhào tới Mộ Dung Khanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà đây bị người ta bắt đi, suýt chút nữa đã chết. Thế nhưng, ngươi lại muốn thành thân sao? Người lại muốn.thành thân?”

Mộ Dung Khanh thấy cô đột nhiên phát điên, trong tiềm thức vươn tay muốn đẩy cô, Thương Mai lại rơi vào vũng lầy.

Lần này, mặt trực tiếp áp xuống.

Tiêu Thác hả hê nói: “Lần này đặc sắc rồi đây.”

Tô Thanh có ý muốn chạy trốn, vụ này thật đặc sắc mà.

Thương Mai chậm rãi đứng lên, mặt dính đầy bùn, cô cạo một chút, lộ ra cả hai mắt, trong miệng phun ra bùn bẩn, vươn tay nhìn Mộ Dung Khanh: “Kéo ta lên với!”

Mộ Dung Khanh đâu muốn đẩy cô vào vũng lầy, đang sợ cô nổi giận, thấy cô đột nhiên mềm lòng, hắn đưa tay ra nói: “Bổn vương không phải cố ý.”

Thương Mai mỉm cười dứt khoát và dùng hết sức lực để kéo hắn xuống vũng lầy.

Trong vương Phủ, quan khách đã ngồi chờ, nhưng đợi một lúc lâu không thấy Mộ Dung Khanh và tân nương trở lại, cũng không dám hỏi hoàng thái hậu, lão nhân gia bình tĩnh uống một chút rượu.

“Mùi gì vậy? Thật là hôi thối?” Có người ngửi được mùi chua, không khỏi cảm thán.

“Hôi thật đấy, có chuột chết ở đây à?”

“Mau tìm người dọn đi, hôi chết mất!”

Nơi phát ra mùi hôi xuất hiện ở cửa, hai người chân lấm tay bùn bước vào, hai người đều cúi đầu không nhìn thấy rõ mặt.

Nếu không phải anh em Tiêu Thác và Tô Thanh đi ở phía sau và họ nhìn thấy bộ dáng có chút giống Mộ Dung Khanh, ai cũng sẽ không tin người bốc mùi là Mộ Dung Khanh.

Lễ thân vương nhảy dựng lên: “Cái đồ đáng chém ngàn đao, lễ phục của bổn vương đó!”

Cầm ly rượu trong tay, A Man lạnh nhạt nói: “Lễ phục của vương gia? Là chỉ người muốn cưới lại nữa?”

“Đang nói lễ phục, là lễ phục” Lễ thân Vương tức giận ngồi xuống an ủi: “Không cần nữa, dù sao ta cũng đã tặng, y phục cưới này, cả đời mặc một lần đi.”

A Man cười chế nhạo: “Có người còn mặc vài lần cơ, vương gia cũng muốn làm theo sao?”

“Có nhiều người như vậy, nể mặt một chút đi nào.”Lễ thân vương thấp giọng nói.

A Man khịt mũi và đứng dậy nói: “Ta đi nhìn chị em dâu của ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận