Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Thương Mai chui vào trong lòng hắn, đầu dán vào lồng ngực của hắn, nghe nhịp tim của hắn, buồn bã nói: “Là có vài chuyện.”

“Nàng nói, nói cho bản vương nghe, có chuyện gì, chúng ta cùng đối mặt.” Mộ Dung Khanh ôm chặt, phản ứng khác thường của cô khiến hắn rất bất an.

Thương Mai trầm mặc một lát, phiền muộn nói: “Ta phát hiện, ta càng lúc càng không rời xa được người, Mộ Dung, ta cảm thấy ta chắc đã yêu người.”

Mộ Dung Khanh sững ra, đây là vấn đề hai người ai cũng không muốn mở miệng, tuy thật ra mọi người đều hiểu tâm ý của đối phương, nhưng trước giờ không dễ nói ra khỏi miệng, hắn cũng cho rằng, cô có lẽ cả đời cũng sẽ không nói.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Khanh hiểu tính cách của cô, cô tuyệt đối không phải loại người cảm tính đó, nhất định là có chuyện.

Thương Mai ngẩng đầu: “Ta tỏ tình rồi, người chỉ có phản ứng này?”

Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Không, trong lòng nàng giấu chuyện, trước đây bản vương sẽ không truy hỏi nàng, giống như cuộc đời quân y mà nàng nói, bản vương đợi khi nàng bằng lòng nói mới nói, nhưng, nàng tối nay khiến bản vương rất bất an, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Thương Mai nhìn sự quan tâm trong đáy mắt của hắn, đổi sang nắm tay của hắn: “Chúng ta đến đình ngồi xuống, người có nghi vấn gì, ta đều nói cho người, bao gồm cuộc đời quân y của ta.”

Hai người đến đình ngồi xuống, Mộ Dung Khanh rõ ràng có hơi căng thẳng, cứ nhìn cô.

Thương Mai nói trước: “Chúng ta làm một giao dịch, ta đem tất cả chuyện nói cho người, nhưng người cũng phải nói bệnh của Hoàng thượng cho ta.”

Cô tuy không biết Hoàng thượng rốt cuộc mắc bệnh gì, bản thân có cách chữa trị không, nhưng, Hoàng thượng vào lúc băng hà, mà hắn đã trúng Đồng Mệnh Cổ, chính là nguy cơ tứ phía.

Cho nên, biết bệnh tình của Hoàng thượng, cô sẽ nghĩ cách, tận lực thử.

Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Bệnh của Hoàng thượng, nàng không cần phải biết, bệnh này không thể trị khỏi.”

“Chúng ta hiện nay nên thành thật với nhau, Hoàng thượng không thể băng hà, ít nhiều bây giờ không thể băng hà, biết không?” Thương Mai có hơi kích động.

“Rốt cuộc là sao?” Mộ Dung Khanh hỏi.

Thương Mai thở dài một hơi: “Hôm nay, Quý thái phi tìm ta nói chuyện, bà ta nói với ta Hoàng thượng sắp băng hà rồi, người biết bệnh tình của Hoàng thượng, cho nên chuyện này người chắc có tính toán trong lòng, có phải không?”

“Bản vương tuy rất lo lắng cho Hoàng thượng, nhưng, có vài chuyện chúng ta không thể.” Mộ Dung Khanh lặng lẽ nói.

“Nhưng, Hoàng thượng một khi băng hà, đại cục trong triều sẽ càng loạn…”

Mộ Dung Khanh cười nhạt: “Nàng lo lắng chuyện này? không cần lo lắng, Hoàng thượng trước khi băng hà, Thái tử nhất định sẽ bị phế.”

“Vậy người Hoàng thượng chọn thì sao? Lương Vương? Dạ Vương? Tam Hoàng tử? Hay là Nam Hoài Vương?”

Sắc mặt của Mộ Dung Khanh có hơi lạnh lẽo: “Bà ta rốt cuộc nói với nàng cái gì?”

Thương Mai không có trả lời thẳng, chỉ tiếp tục nói: “Muốn phò tá Lương Vương hoặc Tam Hoàng tử thì trước tiên phải trừ bỏ Nam Hoài Vương nhỉ?”

Sắc mặt của Thương Mai trở nên bi thương: “Nhưng người không thể giết hắn, giết hắn rồi, người cũng sẽ chết.”

Mộ Dung Khanh sững người: “Có ý gì?”

Thương Mai viền mắt đã đỏ hoe: “Người biết Đồng Mệnh Cổ không? Người đã trúng Đồng Mệnh Cổ, người là tử cổ, Nam Hoài Vương chắc là mẫu cổ, mẫu cổ vừa chết, tử cổ chắc chắn chết.”

“Là ai nói với nàng?” Sắc mặt của Mộ Dung Khanh tối sầm lại: “Bà ta?”

Thương Mai gật đầu: “Bà ta không có nói thẳng, thật ra trước đó ta đã phát hiện mạch tượng nhịp tim của người đều không bình thường, lúc đó không nghĩ tới điều gì khác, nhưng hôm nay bà ta nhắc với ta về Đồng Mệnh Cổ, ta lập tức vào công tìm Viện phán, tìm hiểu về thông tin sơ bộ của Đồng Mệnh Cổ, sau khi trở về châm một vòng ở kinh mạch ở tim của người, người quả thật không thoải mái.”

Mộ Dung Khanh trầm mặc một lát, nói: “Không giết hắn, bản vương liền không sao?”

“Có thể nói như thế.” Thương Mai không hiểu nhiều về thuật vu cổ, nhưng, nghe ý của Viện Phán chính là như thế.

“Không giết hắn, còn có một trăm cách đối phó với hắn, nàng lo lắng cái gì chứ?” Mộ Dung Khanh nói.

“Không giết hắn, tha cho hắn sao? Tha cho hắn, hắn cuối cùng sẽ nghĩ cách tranh quyền trong triều, vậy thì, Đại Chu này ít nhất phải sóng gió mấy chục năm. Cầm tù hắn? Nếu không làm được Hoàng đế, hắn có một trăm cách tự vẫn.” Thương Mai nói.

“Nàng chẩn đoán chính xác không?” Mộ Dung Khanh hỏi.

“Ta…” Cô không chắc chắn, nhưng, nếu như không phải là Đồng Mệnh Cổ, mạch tượng và nhịp tim của hắn đều quá không bình thường, vẫn phải, khi châm huyệt ở tim tim của hắn lại đau nhói, trừ phi, là bị bệnh tim, nhưng hắn bình thường nhìn trông rất khỏe mạnh, lại có thể thi triển võ công, không có triệu chứng của người mắc bệnh tim.

“Trước tiên đừng lo lắng linh tinh, được không?” Mộng Dung Khanh ngược lại quay sang an ủi cô.

Thương Mai ngẩng đầu nhìn hắn: “Hoàng thượng rốt cuộc mắc bệnh gì? Không thể để người ngoài biết, lẽ nào không thể để ta biết? Ta sẽ không tiết lộ ra ngoài.”

Mộ Dung Khanh nói: “Nàng nếu như có cách chữa trị, nói cho nàng cũng không sao, nhưng loại bệnh này, từ khi phát hiện thì không ai có thể trị khỏi.”

“Trước đây không phải nói chứng động kinh không thể trị khỏi sao? Ta cũng trị khỏi rồi.” Thương Mai nói.

Thương Mai không có lên tiếng, hắn vẫn đang do dự.

Thương Mai lại khuyên: “Có lẽ ta thật sự có cách thì sao? Người cũng không hy vọng Hoàng thượng băng hà, phải không? Có một chút cơ hội, người muốn bỏ qua sao?”

Mộ Dung Khanh ngẩng đầu nhìn cô, giống như đã hạ quyết tâm: “Được, bản vương nói cho nàng biết.”

Thương Mai ừm một tiếng, nhìn hắn.

Mộ Dung Khanh nói: “Minh Đế của tiền triều, là một bạo quân, thu thuế cao, phát động chiến tranh, làm cho bách tính trời giận người oán, Minh Đế khi 15 tuổi, hắn đột nhiên ngã bệnh, trên mặt trên người xuất hiện rất nhiều nốt ban, hơn nữa, bên tai còn phát hiện một mặt người nhỏ, chuyện này truyền ra, bách tính bàn luận rần rần, đều nói là người bị hắn giết oan hồn không tan, cộng thêm ông trời trừng phạt Minh Đế, mới mọc ra Quỷ Diện Sang, từ đó về sau, Quỷ Diện Sang trở thành bệnh nguyền rủa, nhưng phàm là người mắc Quỷ Diện Sang, bách tính đều cho rằng là người làm nhiều chuyện ác.”

“Hoàng thượng là mắc Quỷ Diện Sang?” Thương Mai không biết Quỷ Diện Sang là thứ quỷ gì, nhưng, trên mặt trên người nổi ban, cái này cũng không ít gặp.

“Phải, nhưng trên mặt trên người đều nổi đầy nốt ban, rất kinh khủng, hơn nữa vai trái của người có một mặt người, chuyện này tuyệt đối không thể để người khác biết, nếu không Mộ Dung gia ở trong lòng bách tính sẽ mất đi uy tín, mọi người đều sẽ cho rằng Hoàng thượng là Hoàng đế bị ông trời trừng phạt.” Mộ Dung Khanh trầm giọng nói.

“Vậy Quỷ Diện Sang là như thế nào? Trước đây không phát hiện sao?” Thương Mai hỏi.

“Chính là một mặt người, có mũi có mắt có miệng, còn trước đây có hay không thì không biết.”

Thương Mai nghĩ tới Nhân Diện Sang mà cổ đại nói, trung y có ghi chép, lở loét như mặt người, xuất hiện nhiều ở hai đầu gối hoặc khuỷu tay, mắt mày mũi miệng đều sưng phù rất ghê, bệnh này vẫn có thể ăn uống, mà Lý Thời Trân của thời Minh cũng đã từng gặp qua Nhân Diện Sang, cuối cùng vẫn trị khỏi, đương nhiên, thời không này không có Lý Thời Trân.

Không biết Quỷ Diện Sang hắn nói và Nhân Diện Sang có phải giống nhau không, nếu như giống nhau, vậy thì chỉ là Ký Sinh Thai mà thôi.

Có điều, Ký Sinh Thai là có từ lúc chào đời, cũng sẽ không có hiện tượng cả người và trên người đều là nốt ban, cho nên tình huống vẫn có hơi khác.

Thương Mai nói: “Như này đi, người dẫn ta vào cung, ta muốn xem thử bệnh tình của Hoàng thượng.”

Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Thương Mai, nàng tốt nhất đừng đi, nàng một khi nhận chữa trị, chữa không khỏi, nàng không thể đối mặt với sự chỉ trích của bách quan, hơn nữa, nếu Hoàng thượng băng hà, người có tâm cơ sẽ đẩy tội danh gì cho nàng nàng đã từng nghĩ chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui