Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Thương Mai than thở trong lòng, người ta cũng là người vợ danh chính ngôn thuận của ngài, vợ mình thì chẳng muốn gặp mà cứ tơ tưởng về người phụ nữ không thuộc về mình.

Đàn ông trong thiên hạ đều hèn hạ thế sao?

Hoàng đế chẳng có ý định dừng cuộc nói chuyện, mà hỏi tiếp: “Trẫm nghe nói hiện nay lão nhị và mẫu thân người qua lại rất mật thiết đúng không?”

Thương Mai không biết rốt cuộc hắn ta nghĩ gì, nhưng việc truy hỏi như thế thật sự khiến lòng người bàng hoàng: “Chuyện này, đã lâu ta chưa về nên cũng không biết hai người họ có qua lại mật thiết như lời Hoàng thượng nói hay không.

Không phủ nhận, cũng không khẳng định, trả lời ba phải.

Hoàng đế chậm rãi nở nụ cười: “Thương Mai, ngươi sợ Trẫm lắm sao?”

Tất nhiên là sợ rồi, ngài là người nắm quyền sát sinh, ngài là Hoàng đế mà!

Đương nhiên Thương Mai sẽ không nói thể, mà chỉ ngạc nhiên hỏi: “Sao Hoàng thượng lại nói thế? Hoàng thượng là huynh trưởng của vương gia, là người một nhà, người một nhà thì phải thân thiết chứ sao lại sợ?”

“Người một nhà?” Hoàng đế nhỏ giọng lặp lại lời này, rồi ngẩng đầu nhìn Thương Mai: “Nếu lão nhị thật sự muốn lấy mẫu thân của ngươi thì sẽ loạn vai vế.”

Thương Mai dở khóc dở cười, nếu ngài cưới mẫu thân của ta thì bối phận không loạn hay sao?

Thương Mai không biết nên nói gì, chỉ đành nhàn nhạt nói: “Đó là chuyện của hai người họ, ai trong chúng ta đi hỏi cũng không thích hợp, cử thuận theo tự nhiên thôi. Mẫu thân từng nói bây giờ ở một mình rất tốt, có lẽ bà ấy cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tìm một người để lấy.”

“Nhưng là nữ tử, dù thế nào cũng phải về nhà chồng, tìm một nam tử để nương tựa cả đời, nữ tử đặc biệt như nàng ấy, thiên hạ này có ai xứng được? Đừng có tìm một người như phụ thân ngươi nữa.”

“Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, sợ răng tạm thời mẫu thân chẳng muốn nhớ đến chuyện này. Thương Mai nhanh chóng nói. “Ai bị rắn cắn?”

Giọng nói to lớn vang lên, bóng người Mộ Dung Khanh xuất hiện sau tấm mành, hắn vén lên rồi sải bước đi tới.

Thương Mai thấy hắn tới thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Nói người sợ rắn đó.”

Mộ Dung Khanh nói: “Bốn vương gia không có sợ”

Thương Mai nhún vai. “Hôm nay hoàng huynh thế nào rồi?” Mộ Dung Khanh hỏi.

Hoàng đế ngồi dậy: “Cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, nhờ Thương Mai cả.”

Nói xong, hắn ta lại mẫu thân người dạy hay sao?”

Thương Mai lắc đầu: “Không phải, mẫu thân ta không biết y thuật, ta một học trò xuất sắc như thể, sư phụ của ngươi nhất định rất giỏi.” Hoàng đế tán thưởng nói: “Có thể tiến cử vào cung để Trẫm gặp mặt không?”

Thương Mai cười nói: “Không biết sư phụ đi đến đâu nữa, ngay cả ta cũng chẳng có cách nào biết được hành tung của ông ấy”

“Thế sao? Vậy ông ấy tên gì? Hay để Trẫm cho người đi tìm?” Hôm nay gì cũng phải hỏi cho rõ.

Thương Mai ngỡ ra: “Thật ra ta cũng không biết tên của sư phụ, chỉ biết ông ấy họ Lão.”

Thầy.

Hoàng đế nghe cô nói thế, cuối cùng cũng không hỏi nữa, mà nhìn Mộ Dung Khanh: “Bãi triều rồi sao? Đã thu xếp ổn thỏa các bên hết chưa? Ban thưởng cuối năm cả rồi chứ?”

“Đã ban, cũng đã mang thịt mỡ về ăn Tết rồi.” Mộ Dung Khanh cười nói.

Trước khi nghỉ Tết thịt dê nhiều hơn bình thường, được gọi là thưởng đồ ăn đầu năm, phân theo cấp quan, quan nhất phẩm được hai con dê và một con heo, cứ thể mà suy ra, ngay cả sai dịch ở nha môn cũng được chia một cân thịt heo và một cân thịt dê.

Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, khổ sở cười: “Trẫm cứ tưởng sẽ không qua nổi năm nay, ai ngờ vẫn gắng qua được, coi như Trẫm hai năm, ba mươi hai năm, bốn mươi hai năm nữa, đừng có nói nhảm.” Mộ Dung Khanh Trẫm mặt nói.

Hoàng đế nhìn hắn, chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng: “Đệ ấy à, nếu đã thành thân rồi thì nhanh chóng cùng Thương Mai sinh ra một đứa bé trắng trẻo mũm mĩm dỗ dành mẫu hậu đi”

Thương Mai không nói, cô muốn sinh cũng không sinh được. “Được, sẽ cố gắng tranh thủ, ngay cả xấu hổ nói ra, đoan trang nghiêm túc như đang nói chính sự vậy.

Thương Mai lại chẳng hứng thú nghe bọn họ nói chuyện phòng the trước mặt mình, nói: “Được rồi, ta đi qua chỗ Hoàng Thái hậu đây, tổng quản nội phủ nói đem nộp bản dự tính của năm sau, ta đi xem xét đây.”

Nói xong, đứng dậy cúi người nói: “Thương Mai xin cáo lui!”

Cô vừa mới đi ra đã nghe Mộ Dung Khanh cực kì khiêm tốn hỏi: “Thần đệ thấy dáng dấp của các nương nương trong hậu cung đều rất đẫy đà, không biết họ bảo dưỡng thế nào vậy? Nhà thần đệ chỉ có một chú trâu gầy còm, nhanh chóng bước đi, không thể nào nghe tiếp.

Lần này nội phủ ghi chép sổ sách trong cung rất năm sau cũng coi là hợp lí, nhưng vẫn hơi chênh lệch so với yêu cầu của cô.

Dù sao thì cũng không thể biến người mập mạp thành người gầy ngay lập tức, phải từ từ tiến hành.

Phía bên Thanh Ninh Các là nơi không có trị an nhất trong hoàng cung và vương phủ. Sau khi Nam Hoài vương vạch kế thất bại thì trở về mảng “Đệ ấy à, sinh ra một đứa bé trắng trẻo mũm mĩm dỗ dành mẫu hậu đi”

Thương Mai không nói, cô muốn sinh cũng không sinh được. “Được, sẽ cố gắng tranh thủ, ngay cả ban đêm đều đang cố gång.” Mo Dung Khanh chẳng biết xấu hổ nói ra, đoan trang nghiêm túc như đang nói chính sự vậy.

Thương Mai lại chẳng hứng thú nghe bọn họ nói chuyện phòng the trước mặt mình, nói: “Được rồi, ta đi qua chỗ bản dự tính của năm sau, ta đi xem xét đây.”

Nói xong, đứng dậy cúi người nói: “Thương Mai xin cáo lui!”

Cô vừa mới đi ra đã nghe Mộ Dung Khanh cực kì khiêm tốn hỏi: “Thần đệ thấy dáng dấp của các nương nương trong hậu cung đều rất đẫy đà, không biết họ bảo dưỡng thế nào vậy? Nhà thần đệ chỉ có một chú trâu gầy còm, ăn thế nào cũng không mập lên được.

Thương Mai này nội phủ ghi chép sổ sách trong cung rất tốt, Thương Mai rất hài lòng, các chuyện dự tính của năm sau cũng coi là hợp lí, nhưng vẫn hơi chênh lệch so với yêu cầu của cô.

Dù sao thì cũng không thể biến người mập mạp thành người gầy ngay lập tức, phải từ từ tiến hành.

Phía bên Thanh Ninh Các là nơi không có trị an nhất trong hoàng cung và vương phủ. Sau khi Nam là mười ngày, ai ngờ lần chờ này phải chờ đến gần Tết mới tới.

Sau khi vào, Tôn Phương Nhi không vòng vo mà trực tiếp hỏi: “Ta muốn biết hôm tổ chức đại điển tể trời, người làm sao để gương mặt của Hoàng thượng không xuất hiện ban đỏ? Ta biết người dùng mặt nạ da mặt, nhưng hôm đó với thời tiết thế kia thì mặt nạ giả không thể nào duy trì được hai canh không thể ngồi cùng loan giá với hoàng thượng.”

“Ngươi không nghĩ ra sao?” Thương Mai cười khẽ. “Không nghĩ ra, không biết ngươi làm sao mà làm được, bài thuốc bí truyền làm mặt nạ da mặt, ngươi dùng những gì?” Tôn Phương Nhi xụ mặt hỏi.

Thương Mai nhìn nàng ta: “Cần bao lâu để xé một tấm da mặt xuống?”

Tôn Phương Nhi ngẩn ra: “Rất đơn giản, dùng tay áo che lại là xé xuống được rồi, chớp måt, người thấy Hoàng thượng không làm được sao?” Thương Mai cười khẽ ra tiếng. “Được rồi, ta phải đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui