Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Tôn Phương Nhi thấy cô đứng dậy, sắc mặt cực kì khó coi, đúng the, neu nàng ta dùng hai tấm da mặt, tẩm bên trong được nhiệt độ dưới da giữ ẩm, bên ngoài lại có một tấm chắn gió, đúng là có thể thêm một giờ, cách đơn giản thế sao nàng ta lại không nghĩ ra cơ chứ?

Trong lòng nàng ta rất khó chịu, nàng ta tự xưng là thông minh, cũng ỷ mình thông minh nên khi biết có một nữ tử thông minh hơn mình, cảm giác đó rất khó chịu.

Sao chỗ nào nàng ta cũng kém Hạ Thương Mai vậy? Sắp xếp kế hoạch thỏa đáng thế kia, thể mà lại bị hủy bởi một hậu chiêu dễ như trở bàn tay của Hạ Thương Mai.

Còn khiến cho nàng ta bị vương gia trách một lúc lâu.

Còn cái chết của tên thích khách đó, nàng ta đã nghĩ thông rồi, thích khách không Hoài vương thì chắc chắn là chết trong tay Hạ Thương vì nàng ta không thể nào để cho tên thích khách đó khai ra Nam Hoài vương.

Sau khi trở lại Thanh Ninh Các, Tôn Phương Nhi nói chuyện hai lớp da mặt cho Quý Thái phi và Nam Hoài vương biết, Nam Hoài vương lập tức chế nhạo nàng ta tại chỗ: Phương Nhi à, ngươi cứ tự cho thông minh, nhưng còn kém coi hơn cả một ngón tay của Hạ Thương Mai, khó trách người bị Tôn gia đuổi ra khỏi nhà.”

Có lẽ Tôn Phương Nhi đã quen với chuyện Nam Hoài vương nhục mạ như thế nên nàng ta không phản bác, mà chỉ lặng lẽ chịu đựng các lời xỉ vả khó nghe.

Nhưng Quý Thái phi lại lên tiếng giúp Tôn Phương Nhi: rồi, sao Phương Nhi biết á Hạ Thương Mai đó xảo quyệt thể được? Nó làm tốt lắm rồi.

Thật ra Quý Thái phi cũng không hài lòng vì lần này Tôn Phương Nhi tính kế lầm, bà ta cho rằng Tôn Phương Nhi nên nghĩ đen chuyện này, bây giờ lại lãng phí hai tử sĩ.

Nhưng bà ta không thể giúp Nam Hoài vương trách cứ nàng ta được, đạo lí vừa đấm vừa xoa, bà ta biết chứ.

Nam Hoài vương lạnh lùng đứng dậy: “Được rồi, bốn vương cũng không muốn trách cứ gì người nhiều, người cứ suy nghĩ mà làm, nếu kế hoạch tiếp theo còn sai lầm thì bổn vương không tay áo rời đi.

Tôn Phương Nhi đứng lên của người: “Cô mẫu, Phương Nhi xin cáo lui.”

“Phương Nhi!” đừng trách vương gia, chuyện lâu như thế rồi mà chẳng được gì, tâm trạng của nó nóng nảy là phải, con là người bên cạnh nó thì thông cảm nó nhiều nhiều.”

Tôn Phương Nhi gật đầu, sắc mặt hờ hững: “Phương Nhi biết mà, Phương Nhi hiểu mà.”

“Con là đứa con ngoan, đi đi, đi mua vài món trang sức tô điểm đi, con xem con sắp thành Nam Hoài vương phi rồi mà còn giản dị đưa cho nàng ta một tấm ngân phiếu.

Tôn Phương Nhi cảm ơn, cầm lấy ngân phiếu mà đi ra ngoài.

Tới viện, nàng ta mở ngân phiếu ra, năm mươi lượng. Nàng ta cười mia, năm mươi lượng thì mua được món trang sức nào xứng với thân phận vương phi chứ? Chẳng qua chỉ là số tiền tổng cổ thị nữ thôi. “Thiên hạ rộng lớn, chẳng lẽ không có chỗ cho Tôn Phương Nhi ta dung thân hay mái tóc nàng ta bay loạn, suy nghĩ trong lòng càng hỗn loạn, không biết rốt cuộc mình làm là đúng hay sai.

Nàng ta luôn nghĩ đến tiền đồ, muốn cho Tôn gia và Mộ Dung Khanh biết Tôn Phương Nhi nàng không phải là người tầm thường.

Nhưng đi theo Nam Hoài vương nhiều năm như thế, tuy hắn trọng dùng nàng ta nhưng chưa bao giờ đối xử tử tế theo hắn hay không.

Sau khi gả cho hắn, thành quả lớn nhất là trở thành một vị vương phi không được sủng ái. Dù sau này hắn đoạt được giang sơn thì hän cũng không phong nàng ta làm hậu, trong lòng hắn, từ đầu đến cuối chí có Nhu Giao, dù Nhu Giao đã từng gả đi rồi.

Lòng đầy tâm sự không thể nói ra, nàng ta không có bằng hữu.

Một thân một mình đi ra ngoài, tìm ta không dám. Thân là mưu sĩ, nàng ta phải luôn giữ tỉnh táo.

Dù đau khổ cũng phải tỉnh táo.

Gọi một bình rượu Quế Hoa Nhưỡng, ngửi mùi rượu một cái, nhẹ nhàng uống một ngụm, nhìn cảnh phố phường náo nhiệt bên ngoài cửa sổ.

Có một bóng người quen thuộc đi qua, là Nhu Giao, nàng ta cầm rất nhiều thứ, đi cùng với nàng ta là Tô Thanh, công tử nhà họ Tô,

Thật ra nàng ta rất cưng chiều trong phủ, Nhu Giao là đích nữ, tất nhiên sẽ được cưng chiều hơn nàng ta. Cái dễ dàng yêu một người, và cũng có thể dễ dàng quên một người.

Tại sao nàng ta lại khó khăn như thế? Người nên quên lại không quên được.

Hai người họ đứng trước cửa, hình như muốn đi vào, nhưng Nhu Giao thấy nàng ta nên đã kéo Tô Thanh đi, mặt đầy chán ghét.

Tôn Phương Nhi cười khẩy, ngươi không nhận tỷ tỷ là ta, còn ta nhất định phải nhận ngươi sao? “Ta ngồi xuống được không? Tôn Phương Nhi quay đầu, chỉ thấy một nữ tử nở nụ cười tươi rói đứng phía sau, nàng ta biết người này, tuy chẳng qua lại gì nhưng nàng ta là người có thanh danh hiển hách. “Chưởng quỹ Hồ cứ ngôi đi!” Tôn Phương Nhi lạnh nhạt nói.

Người mới tới là Hồ Hạnh Nhi, nàng ta vừa gặp bạn hàng xong, đi từ gian phòng trang nhã ở trên lầu xuống thì thấy Tôn Phương Nhi một và Tô Thanh đi qua.

Hồ Hạnh Nhi ngồi xuống, cầm lấy bình rượu mà ngửi, cười nói: “Que Hoa Nhưỡng sao? Ta còn tưởng Tôn tiểu thư sẽ thích loại rượu nồng một chút chứ.”

“Ta không thích rượu!” Thái độ của Tôn Phương Nhi là xa cách từ chối người khác, nhưng lại không phản đối việc Hồ Hạnh Nhi ngồi xuống, trong lòng nàng ta mơ hồ nghĩ, có lẽ có một người ngồi cạnh cũng tốt, “Thỉnh thoảng uống một chút đi” Hồ Hạnh Nhi sai người lấy một cái ly tới, rót một ly, rượu Quế Hoa Nhưỡng có màu vàng sẫm, khá là đục, không phải rượu thượng phẩm.

Nàng ta uống một ngụm, nói: “Ta tự cất rượu nho, hôm khác mời Tôn tiểu thư đến phủ của ta uống vài ly.”

Tôn Phương Nhi cười nhạt: “Ngươi biết ta là ai đúng không?”

“Biết, Tôn Phương Nhi, mưu sĩ của Nam Hoài vương.” Hạ Thương Mai chống đối nhau” Giọng nói của Tôn Phương Nhi vẫn lạnh lùng như cũ, trên gương mặt xinh đẹp phủ lên một tầng sương lạnh.

Hồ Hạnh Nhi cười: “Ta không tham dự vài chuyện như vậy.”

“Vây ngươi ngồi xuống đây có mục đích gì?” Tôn Phương Nhi hỏi.

Hồ Hạnh Nhi lại uống thêm một ly rượu, sắc mặt không tươi sáng như trước mà hơi âm u: “Ngươi muốn tìm người ngồi cùng, có biết bao kẻ muốn ngồi cùng chứ? Cần gì phải tìm ta?” Tôn Phương Nhi vốn không tin: “Mục đích mà người tiếp cận ta rất rõ ràng, nếu ngươi hi vọng moi được gì từ miệng ta thì người phải thất vọng rồi. Hơn nữa, mọi người đều biết ta biết thuật dùng thuật vu cổ, ngươi không sợ ta hạ cổ ngươi sao?”

Hồ Hạnh Nhi lắc đầu: “Ta không biết, ai mà chẳng sợ, rồi ghét nữa, cũng như Hồ Hạnh Nhi ta, cả Hồ gia có ai không ghét ta? Ai dám thân thiết với ta? Tuy ta có nhiều bằng hữu, Thương Mai, công chúa, Loan Loan, Nhu Giao, và cả Tiêu Thác, Tô Thanh hay Dạ Vương đều là bằng hữu của ta.”

Nàng ta vừa nói vừa cười khổ: “Nhưng có vài chuyện có thể nói với những người có thân phận như họ hay sao? ngẩng đầu nhìn Hồ Hạnh Nhi, ánh mắt nghiền ngẫm, như đang nghiên cứu lời nói của nàng ta là thật hay giả.

Hồ Hạnh Nhi cũng ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Ngươi không cần nhìn ta, ta và ngươi không có sự xung đột về lợi ích, ta không tham gia vào chính sự, các ngươi tranh nhau đến mức ngươi chết ta sống là chuyện của các ngươi.”

“Vậy lúc này ngươi không cần phải ngồi xuống, ngồi được thì sẽ tưởng rằng ta và người cấu kết gì đó với nhau. Tôn Phương Nhi chậm rãi nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui