Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Hoàng thái hậu rất được lòng dân nên bà qua đời, dân chúng cũng rất thương tiếc.

Thương Mai không thể tra ra cổ độc mà Hoàng thái hậu trúng phải, vì cô không thể dùng dao với thi thể bà, nhưng cô biết dù tìm được cổ độc cũng không thể tra ra Quý thái phi, bởi Quý thái phi không hiểu hạ cổ, mà Tôn Phương Nhi lại đã lâu không vào cung.

Chuyện này chỉ có thể tạm gác lại kiểm tra sau.

Nam Hoài vương không lên đường mà mặc vải lanh vào báo hiếu, dập đầu, hắn cũng khóc lóc thảm thiết như Quý thái phi trước mặt bách quan, khóc mãi khóc mãi, đập đầu vào linh đường Hoàng thái hậu, dù không chết nhưng đã hôn mê.

Bách quan thấy Nam Hoài vương đau lòng như vậy, họ không biết nội tình nên cảm thấy hắn có hiều, đều khen ngợi và loan tin… chuyện này đã lan truyền khắp dân chúng.

Hoàng thái hậu qua đời là chuyện lớn nên đương nhiên không thể giấu Hoàng đế, Hoàng đế quá đau buồn nên bệnh tình càng nghiêm trọng thêm.

Sau khi đưa tang Hoàng thái hậu, ngày hôm đó Hoàng đế triệu các thân vương và Mộ Dung Khanh vào cung thảo luận việc chọn Thái tử.

Mặc dù Nam Hoài vương được phân đất phong hầu tới nơi khác nhưng vì biểu hiện trước linh đường Hoàng thái hậu nên rất nhiều đại thần đã dâng sớ muốn để Nam Hoài vương ở lại Kinh thành giữ đạo hiếu.

Vì vậy khi Hoàng đế truyền dòng họ Hoàng thất vào cung bàn bạc, hắn cũng tới.

Việt Đông Vương là trưởng lão nên đề cử trước tiên, ông ta đề xử Lương Vương.

An Thân vương và Lễ Thân Vương đều tán thành.

Nam Hoài vương và Bắc Huyền Vương đề cử Thất hoàng tử, con trai Nghi phi.

Hai bên đối đầu, tranh chấp không ngừng, Hoàng đế nhìn Mộ Dung Khanh: “Ngươi có đề cử ai không?”

Mọi người đều nhìn Mộ Dung Khanh, thật ra ai nấy đều biết tình cảm giữa Mộ Dung Khanh và Lương Vương rất tốt, thời gian này hắn cũng liên tục đề bạt Lương Vương cho nên mọi người đều nghĩ hắn sẽ đề cử Lương Vương.

Nhưng không ngờ hắn lại nói: “Tam hoàng tử của Mai phi – Mộ Dung Sách tuổi trẻ thông minh, thần đề cử hắn.”

Hành động này lại khiến mọi người bật cười, thậm chí Lễ Thân Vương còn nói: “Hắn thì thôi đi, năm ngoái trước khi đi học hắn mời sư phụ dạy văn học và cưỡi ngựa bắn cung tới, nhưng sư phụ nào cũng nói hắn bướng bỉnh, không nghe lời, sau này đi học rồi Lý học sĩ nói mặc dù đầu óc hắn thông minh nhưng lại không dùng đúng chỗ, ý đồ xấu nhiều, khó thành tài được. Lần trước đã phạm sai lầm một lần, không thể phạm sai lầm lần thứ hai nữa.”

Mộ Dung Khanh nhìn Lễ Thân Vương: “Ngày xưa lão tổ tông cũng nói tam ca gỗ mục không điêu khắc được nhưng cuối cùng chẳng phải cũng thành tài đó sao?”

Lễ Thân Vương giật mình: “Lão tổ tông nói thế khi nào? Sao bản vương không biết? Ngươi nói linh tinh.”

“Ta không nói linh tinh, mọi người đều biết.” Mộ Dung Khanh đáp.

An Thân vương cau mày: “Không đúng, lão tổ tông nói hắn là hòn đá trong nhà xí, vừa hôi vừa cứng.”

“Không, không.” Dạ Vương cà lơ phất phơ nói: “Lão tổ tông nói hắn từ nhỏ đã là ông cụ non rồi.”

Mặt Lễ Thân Vương xanh mét: “Bà ấy nói Nghiêm Vinh trẻ tuổi mà ổn trọng, sau này chắc chắn sẽ thành tài.”

“Sai rồi, thành đồ ngốc!”

Hoàng đế cũng cười, nhớ lại năm tháng tuổi trẻ thật vui, chuyện gì cũng có lão tổ tông lo hết, có lão tổ tông sẽ chẳng lo trời sập.

Nói một hồi thì Thương Mai tới: “Ngày mai mọi người thảo luận tiếp đi, Hoàng thượng cần nghỉ ngơi rồi.”

Một là sức khoẻ của Hoàng đế thật sự không tốt, hau là bây giờ cũng đã nói được một lúc, mọi người nhìn Hoàng đế ở khoảng cách gần rất dễ nhìn ra manh mối.

Mộ Dung Khanh đáp: “Đúng đó, giải tán thôi, ngày mai lại thảo luận.”

Tất cả các Vương gia đều ra về chỉ có Việt Đông Vương không đi, ông ta vẫn ngồi ở đó.

“Vương gia, ông còn có việc gì sao?” Thương Mai hỏi.

“Hoàng thượng.” Việt Đông Vương nhìn Hoàng đế: “Hôm nay bản vương muốn nói vài câu, mặc kệ người có nghe vào hay không thì bản vương vẫn phải nói.”

Hoàng đế xua tay: “Hoàng thúc, trẫm biết ông muốn nói gì, ông muốn nói chuyện hôn sự của tiểu cô cô và Tiêu Kiêu đúng không?”

Thương Mai và Mộ Dung Khanh đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng có người đề cập đến.

Việt Đông Vương nghiêm túc nói: “Bản vương già rồi cũng chẳng quan tâm điều gì, nhưng bản vương chỉ có mỗi đứa em gái này là không thể yên tâm được. Trước kia có mẫu hậu người chăm sóc nó, bản vương cũng yên tâm hơn, nhưng bây giờ Hoàng thái hậu đi rồi, nó là hậu bối, hôn sự của nó cũng chỉ có bản vương có thể quyết định. Bây giờ Tiêu Kiêu đang điều trị vết thương ở Hàn Sơn, có hy vọng sẽ lành, nếu khoẻ lại thì cuộc hôn sự này ta hy vọng Hoàng thượng có thể chấp thuận, nếu Hoàng thượng kiêng dè Tiêu gia thì có thể để vợ chồng Tráng Tráng đến Việt Đông ta, bản vương sẽ chăm lo cho chúng, Hoàng thượng tin bản vương đúng không? Bản vương cũng là người của Mộ Dung gia, ai dám đe doạ giang sơn Mộ Dung gia, dù là ai thì bản vương cũng không nhân từ.”

Hoàng đế cười yếu ớt: “Hoàng thúc, chuyện đến ngày hôm nay trẫm cũng không ngăn cản nữa, đồng ý cho cô cô thành thân với Kinh thành.”

Việt Đông Vương giật mình, còn tưởng Hoàng đế sẽ nói đến những đạo lý giang sơn nước nhà, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra êm đẹp đến vậy!

Thương Mai và Mộ Dung Khanh cũng nhẹ nhõm hơn chút, ít nhất thì Hoàng thượng cũng đã tỏ thái độ, hơn nữa còn đồng ý.

Tiễn Việt Đông Vương đi xong, Thương Mai vội về châm cứu cho Hoàng đế: “Mấy ngày nay Hoàng thượng lao tâm lao lực, thân thể không chịu nổi, phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Hoàng đế nở nụ cười: “Không thành vấn đề, sau này nếu trẫm có ngủ mà không giải quyết ổn thoả chuyện phía sau, trẫm ra đi cũng không yên lòng!”

Lời này nếu nói ra từ miệng những bà tám thì Thương Mai sẽ không thấy khó chịu, nhưng Hoàng đế đang độ thịnh niên, nói những lời tang thương này khiến người khác cảm thấy đau lòng.

Thương Mai châm cứu xong thì ra ngoài, để Mộ Dung Khanh ở lại nói chuyện riêng với Hoàng đế.

“Nói đi, tại sao lại là Sách Nhi?” Hoàng đế rũ mắt rồi nhẹ giọng hỏi.

“Thần đệ cảm thấy hắn sẽ trở thành một bậc minh quân.” Mộ Dung Khanh trả lời.

“Trẫm cũng có nghe nói về hắn, lão sư từng dạy hắn đều lắc đầu thở dài, nói rằng sau này hắn sẽ trở thành người như lão Cửu, trẫm không thể giao giang sơn vào tay hắn.” Hoàng đế nghiêm túc nói.

“Hoàng thượng, trăm nghe không bằng mắt thấy, khi nào sức khoẻ người tốt hơn, thần đệ sẽ đưa người đến phòng học xem thử.” Mộ Dung Khanh cười nói: “Trước kia thần đệ cũng nghe nói hắn bướng bỉnh, còn dặn Thương Mai đi quan sát, sau khi quan sát Thương Mai đã đánh giá hắn rất cao, thần đệ cũng đã tới quan sát, tính tình hắn khiến thần đệ nhớ tới một người.”

“Ai?” Mắt Hoàng đế loé lên.

“Hoàng thượng.”

“Trẫm?” Hoàng đế giật mình, sau đó cười mắng: “Vòng vo một hồi thì ra là mắng trẫm à? Trẫm không giống hắn, năm đó khi trẫm lớn bằng hắn, các lão sư đều khen trẫm rất nhiều.”

“Đó là vì năm đó người đã được phong làm Thái tử, mà người lại còn là con của đích mẫu hậu.”

Hoàng đế nhìn hắn: “Ý ngươi là các lão sư bắt nạt hắn do xuất thân của hắn? Xuất thân của hắn không thấp mà, mẫu phi của hắn cũng là hàng thê thiếp.”

“Là thiếp, hắn cũng là Hoàng tử, thân phận đúng là tôn quý nhưng dù sao cũng không phải thiên tử tương lai, chuyện này nhìn qua tưởng không có gì khác biệt nhưng thực chất lại khác biệt rất lớn. Hoàng huynh, người nên hiểu năm đó người là Thái tử nên người đưa ra ý kiến trái ngược với lão sư thì được coi là phá bỏ cái cũ thiết lập cái mới, có chủ kiến của mình nhưng Sách Nhi cũng như người năm đó, lão sư lại nói cậu nhóc phản nghịch, không nghe lời dạy.”

Hoàng đế suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nghe ngươi nói vậy trẫm cũng muốn đích thân đi khảo nghiệm đứa nhỏ này, hôm nào trẫm khá hơn, ngươi đưa thằng nhóc tới đây.”

“Được, khi nào người khoẻ hơn thần đệ sẽ dẫn hắn tới đây.” Mộ Dung Khanh cười nói, nhưng trên lông mày lại hiện lên vẻ phiền muộn, liệu sức khoẻ huynh ấy có thể tốt lên được không?

Sau khi trải qua chuyện của mẫu hậu, huynh ấy đã yếu đi rất nhiều, ngay cả Thương Mai cũng không thể đưa ra một câu trả lời chính xác.

Đặc biệt là hôm nay khi thảo luận về ứng cử viên cho ngôi vị Thái tử, hắn có thể dự đoán rằng thời buổi rối ren sắp tới rồi.

Đoạt đích là chuyện tàn nhẫn nhất trong Hoàng gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui