Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Tôn Phương Nhi đứng dậy, nhìn Thương Mai nói: “Ngươi muốn báo thù cho nàng ta, vậy đến đi.”

“Ta sẽ!” Thương Mai lạnh lùng nói.

Tôn Phương Nhi nở nụ cười: “Ta chờ ngươi.”

“Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?” Thương Mai hỏi.

Tôn Phương Nhi không lên tiếng, đáy mắt lại có vẻ mờ mịt, nàng ta muốn cái gì? Nàng ta không biết, trước kia nàng ta rất rõ ràng, nàng ta muốn trở về nói cho người của Tôn gia biết, Tôn Phương Nhi nàng ta xuất sắc hơn bất kỳ cô nương nào của Tôn gia, muốn nói cho Mộ Dung Khanh biết, lúc trước bỏ lỡ nàng ta là bất hạnh của hắn.

Nàng ta muốn bọn họ hối hận.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có ý nghĩa sao?

Cuộc sống bây giờ của nàng ta không còn nhẹ nhõm vui vẻ như trước kia, trái lại càng bị khinh bỉ hơn.

Hơn nữa sau khi nàng ta giúp Nam Hoài vương đoạt được thiên hạ, lại sẽ như thế nào? Chốn trở về của nàng ta ở nơi nao? Cho dù Nam Hoài vương cưới nàng ta, sau khi hắn lên ngôi, chỉ sợ chuyện đầu tiên làm chính là giết nàng ta.

“Ta không muốn cái gì, chỉ là cứ sống như vậy, không muốn thay đổi.” Tôn Phương Nhi khẽ nói.

“Ta nghe nói, trước kia Hoàng thái hậu đối với ngươi không tệ.”

Tôn Phương Nhi gật đầu: “Đúng vậy, ta là con thứ ở Tôn gia, không được hoan nghênh, mẫu thân và Hoàng thái hậu đối xử với ta rất tốt, thật sự tốt, ta đã khiến các nàng đau lòng rồi.”

Mẫu thân mà nàng ta nói, chắc hẳn chính là mẹ ruột của Nhu Giao, phu nhân của Tôn gia.

Thương Mai nhớ lúc trước vị phu nhân này đối xử với Tôn Phương Nhi không tệ, nhưng Tôn Phương Nhi lại xuống tay với bà ta.

Tôn Phương Nhi nhìn Thương Mai, thẳng thắn: “Thật ra ta rất hâm mộ ngươi, vốn dĩ ngươi và ta giống nhau, vì sao cuối cùng ngươi có thể có được nhiều như vậy? Ta biết, cái chết của phụ thân và tổ mẫu ngươi, ngươi khó lòng thoát tội, ta cũng hại sư phụ ta, hại mẫu thân ta, nhưng vì sao ta lại rơi vào kết cục như thế này?”

Thương Mai không biết nàng ta thật sự nghi ngờ hay là đang nói lời châm chọc, nhưng mà, cô vẫn thành thật trả lời: “Bởi vì, cho đến bây giờ ta luôn không nỡ làm tổn thương người đối xử tốt với ta, ngươi không giống vậy, ngươi lại chọn đúng người đối xử tốt với ngươi mà ra tay.”

Tôn Phương Nhi tỏ vẻ phiền não: “Nhưng lúc ấy ta cũng không biết bọn họ đối xử tốt với ta là thật lòng hay giả dối, bên cạnh ta, luôn luôn tràn ngập các dạng tiểu nhân, các loại tính toán.”

Nàng ta nói tiếp: “Hơn nữa, chắc chắn Hoàng thái hậu sẽ chết, cho dù ta không ra tay, cuối cùng bà cũng khó thoát một kiếp, Quý thái phi sẽ không bỏ qua cho bà, bà ta ra tay, thủ đoạn còn ác độc gấp trăm lần ta.”

Thương Mai biết lời nàng ta nói là sự thật, vì giữ Nam Hoài vương ở lại Kinh Thành, Quý thái phi không tiếc trả bất kỳ giá nào.

“Quý trọng những người đối xử tốt với ngươi đi, không nhiều đâu.” Thương Mai nhàn nhạt nói xong, quay người rời đi.

“Hạ Thương Mai!” Tôn Phương Nhi gọi cô lại.

Thương Mai quay đầu nhìn nàng ta: “Còn có chuyện gì sao?”

Tôn Phương Nhi im lặng mấy giây, nói: “Ta là nhân tố then chốt trong việc giải Đồng mệnh cổ, nếu ta còn sống, Đồng mệnh cổ có cách giải, nếu ta chết rồi, Đồng mệnh cổ sẽ không giải được.”

“Có ý gì?” Thương Mai cười lạnh: “Không phải khi đó ngươi đã nói rằng Đồng mệnh cổ không có thuốc nào chữa được sao?”

“Ngươi thông minh như vậy, ngày đó hẳn cũng nghe ra ý tứ của ta, Đồng mệnh cổ không có thuốc nào chữa được, nhưng mà, ta có cách.”

Nàng ta lại gần một bước, nhìn Thương Mai: “Vì vậy, cho dù ngươi căm hận ta thế nào, ta cũng không thể chết, ta chết, hai người trúng Đồng mệnh cổ đều phải chết.”

Thương Mai lẳng lặng nhìn nàng ta: “Ngươi đang tìm kiếm bảo vệ từ chỗ ta?”

“Đúng.” Tôn Phương Nhi nói.

“Có người muốn giết ngươi?”

“Bây giờ không, sau này có.”

“Ai?”

“Ngươi tự nghĩ đi, dù sao ta không thể chết.” Tôn Phương Nhi nói xong thì rời đi.

Lúc này đến lượt Thương Mai ngẩn người nhìn bóng lưng nàng ta, chắc hẳn Nam Hoài vương sẽ không giết nàng ta, bởi vì bản thân hắn trúng Đồng mệnh cổ, giết Tôn Phương Nhi rồi, há chẳng phải là không còn cách giải cổ sao?

Không phải Nam Hoài vương, vậy chắc là Quý thái phi, nhưng Quý thái phi muốn giết nàng ta không dễ dàng, trái lại nàng ta muốn giết Quý thái phi lại là chuyện dễ như trở bàn tay.

Tôn Phương Nhi này, càng ngày càng khó bề phân biệt rồi.

Thương Mai mang theo đầy bụng nghi vấn trở về Trường Sinh Cung, lại gặp cung nữ bên người Mai phi vội vã đi vào: “Vương phi, người trở về rồi, Mai phi nương nương mời người lập tức đi qua một chuyến.”

“Chuyện gì?” Trà này Thương Mai còn chưa uống ngụm nào.

“Tội phạm trong lãnh cung kia tự vẫn!” Cung nữ khẽ nói.

Lương tần? Ấn đường Thương Mai nhíu chặt, lại nghĩ đến Lương Vương đầu tiên.

“Đã chết rồi sao?” Thương Mai vội vàng hỏi.

“Chưa chết, vẫn còn hơi thở cuối cùng, Mai phi nương nương xin người đi qua xem thử, Nghi phi bên kia vẫn chưa biết đâu.”

“Ngươi đi trước, ta lập tức qua!” Thương Mai nói, Lương tần chết không có gì đáng tiếc, nhưng mà, Thương Mai không biết suy nghĩ trong lòng Lương Vương.

Cô nhớ rõ, khi mới vào cung khám và chữa bệnh cho Lương Vương, Hoàng hậu rất quan tâm đến Lương Vương, vì Lương Vương mà đã nhiều lần ngất đi.

Mặc dù cuối cùng tình mẫu thân này vẫn bị lệch lạc, nhưng dù sao cũng đã từng thật lòng đối đãi.

“Tiểu Đao, xuất cung báo cho Lương Vương.” Thương Mai dặn Đao lão đại.

“Vâng!” Đao lão đại nhận mệnh rời đi.

Thương Mai trở vào lấy hòm thuốc, đã thấy Du ma ma kinh ngạc đứng sau lưng cô.

Thương Mai biết trước kia Du ma ma hầu hạ nhiều năm trong cung Hoàng hậu, chủ tớ hai người khó tránh khỏi sẽ có chút tình cảm, cô khẽ nói: “Ma ma, bà đi theo ta đi.”

“Vâng!” Du ma ma vội vàng đi lấy hòm thuốc.

Tần phi trong cung không thể tự vẫn, tự vẫn là tội lớn, tự vẫn sẽ liên lụy đến người nhà, Lương Vương không thể lại bị nàng ta liên lụy.

Đi vào lãnh cung, Mai phi đã đứng ở cửa ra vào, thấy Thương Mai đi vào, nàng ta vội vàng kéo Thương Mai lại: “Mau vào xem, treo cổ tự vẫn, may là thị vệ tuần tra phát hiện kịp thời, nếu không đã không còn rồi, việc này bản cung không dám lộ ra, nhưng có liên quan đến Lương Vương điện hạ đấy.”

“Ngươi làm rất đúng.” Thương Mai sai người phong tỏa lãnh cung, phong tỏa tin tức, không cho bất kỳ ai biết.

Hẳn là Lương tần tự vẫn không lâu đã bị phát hiện, vì vậy, mặc dù ngất đi, nhưng sau khi được cứu cũng từ từ tỉnh lại, không giống chỉ còn một hơi thở cuối cùng như Mai phi nói.

Nhưng mà, ý thức của Lương tần có phần không tỉnh táo, nhìn thấy người thì vội vàng né tránh, ánh mắt trốn tránh, giống như chịu hoảng sợ rất lớn.

Thương Mai bắt mạch cho nàng ta, nàng ta hất tay Thương Mai ra, ôm chăn run rẩy, trong miệng kêu loạn xạ: “Đi ra, đi ra.”

Mai phi kỳ lạ nói: “Xảy ra chuyện gì? Thế này còn làm tổn thương đến não hay sao?”

“Không phải!” Thương Mai nhìn Lương tần: “Có người từng đe dọa nàng ta.”

“Ai?” Mai phi kinh ngạc hỏi, nàng ta cũng đã như vậy rồi, còn có ai sẽ đe dọa nàng ta? Phe Thái phó đã sụp đổ, bây giờ Thái tử đã thành đồ vô dụng, lại không hề có tác dụng, còn có ai muốn đe dọa một người đang ở lãnh cung?

“Không biết.” Thương Mai không muốn nói quá nhiều, nhưng trong lòng lại vô cùng hiểu rõ, lần này là nhắm vào Lương Vương.

Du ma ma thấy rất khó chịu, tiến lên dụ dỗ nói: “Nương nương, người còn nhớ nô tỳ không?”

Lương tần nhìn chằm chằm Du ma ma, đột nhiên cầm gối đầu đập bà ta: “Ngươi đồ tiện nhân này, bản cung sẽ không để ngươi như ý, bản cung phải giết ngươi.”

Thị vệ lãnh cung vội vàng kéo nàng ta, may mắn nàng ta mới vừa treo cổ xong, sức lực không lớn, dễ dàng khống chế.

Du ma ma thấy nàng ta điên rồi, lui ra phía sau một bước, âm thầm rơi lệ.

“Ấn nàng ta xuống, ta châm cứu cho nàng ta!” Thương Mai nói.

“Vâng!” Thị vệ lãnh cung ấn Lương tần xuống giường, trong miệng nàng ta vẫn không ngừng mắng chửi, nguyền rủa vô cùng ác độc, không biết người nàng ta nguyền rủa là người nào, nhưng nhất định là có ẩn ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui