Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Quý thái phi tức giận đến lệch cả mũi.

Cứ bị Trần thái quân quấn lấy nữa, vậy mình sẽ chẳng thể làm được chuyện gì. Mỗi ngày Trần thái quân tới lôi kéo nói chuyện trong nhà, uổng phí thời gian cũng tốn sức lực.

Bà ta không thể cứ tốn thời gian với Trần thái quân được, cứ quấy rầy thế nào tới bao giờ chứ?

Bị Trần thái quân quấn lấy cả ngày, thật vất vả chờ tới khoảng giờ Dậu thì Trần thái quân mới rời đi, một ngày cũng sớm qua.

Bà ta vội vàng sai người đi truyền Tôn Phương Nhi vào cung, cũng sai người đi hỏi xem bao giờ Nam Hoài vương mới về.

Chẳng qua bọn họ mời được bên phía Tôn Phương Nhi, nói giờ Tuất sẽ vào cung, Nam Hoài vương lại không ở kinh thành, không biết đã đi ngoài thành làm gì.

Bà ta không khỏi nghi ngờ. Có phải bà già kia biết tối nay lão Bát ra ngoài, cho nên mới cố ý không ở đây?

Nhưng không sao, tìm Phương Nhi vào cung cũng có thể nói chuyện quan trọng, còn có thể thương lượng xem làm sao cạo được cao dán Trần thái quân này đi.

Nguyện vọng bao giờ cũng tốt đẹp nhưng thực tế lại tàn khốc.

Lúc này Tôn Phương Nhi mới đến cửa cung, còn chưa quỳ xuống bái kiến đã nghe có giọng nói sang sảng vang lên: “Quý thái phi, lão thân lại tới đây. Lần này ta mang cho ngài ít điểm tâm, đều là do con bé Loan Loan kia tự tay làm đấy.”

Quý thái phi tức đến mức cả người run rẩy, cơn giận trong lòng dâng lên cũng đánh mất luôn dáng vẻ ung dung cao quý. Bà ta bước nhanh ra, chỉ vào Trần thái quân lạnh lùng nói: “Ngươi có thấy phiền không hả? Cả ngày tới quấn quít lấy ai gia, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ngươi đừng tưởng ai gia không dám làm gì ngươi…”

“Quý thái phi muốn làm gì bà ta?” Một bóng người chậm rãi bước ra từ phía sau lão Thái quân với vẻ mặt thâm trầm.

Quý thái phi thoáng ngẩn người: “A Xà cô cô?”

Bà ta chợt ngẩng đầu nhìn xung quanh, xem người kia có tới không.

May là chỉ có một mình A Xà, còn chưa thấy Long lão bà tử.

“Không cần nhìn nữa, có tới cũng không để cho người nhìn thấy.” A Xà cô cô lạnh lùng nói.

Trong lòng Quý thái phi rất tức giận lại không thể trút ra, chỉ đành mời A Xà cô cô và Trần thái quân vào trong.

Trần thái quân hơi sợ hãi: “Lão thân không biết Quý thái phi không thích lão thân qua, thật có lỗi.”

A Xà thản nhiên nói: “Ngươi đến giữ đạo hiếu với Quý thái phi là lòng hiếu thảo của ngươi. Nếu có người không thích là do bà ta không biết tốt xấu.”

Quý thái phi không nhịn được nói: “Người giữ đạo hiếu vốn nên yên tĩnh. Mỗi ngày đều cãi nhau như vậy, thật sự làm người ta không chịu nổi.”

“Có người ở cùng còn chê này chê nọ. Lão thân đây muốn có người ở cùng còn chẳng được đấy.” A Xà cô cô ngồi xuống, liếc nhìn Tôn Phương Nhi: “Ngươi chính là Tôn Phương Nhi?”

Tôn Phương Nhi vội vàng làm lễ ra mắt: “Tôn Phương Nhi ra mắt A Xà cô cô.”

“Ừ, trông cũng ra dáng đấy.” A Xà nhìn chằm chằm vào nàng ta, gương mặt nghiêm túc hơi nhăn lại: “Chẳng qua tâm tư không mấy sạch sẽ, đen hết nửa rồi.”

Sắc mặt Tôn Phương Nhi không hề thay đổi: “Đã khiến A Xà cô cô chê cười rồi.”

“Chỉ là sự thật thôi. Dưới lớp quần áo của ngươi đều bị lão thân nhìn thấy hết, không có gì chê cười hay không. Ngươi mới đen một nửa, Hạ Thương Mai lại đen sạch.”

Tôn Phương Nhi thoáng ngẩn người, không biết bà ta nói vậy là có ý là gì.

Quý thái phi nói: “A Xà cô cô biết là được rồi. Có vài người lòng dạ đen tối, lại phải cố gắng rửa sạch.”

“Vô dụng thôi. Lòng dạ đen tối thì chỉ có thể dựa vào chính mình rửa sạch. Xem đi, Hoàng Thái Hậu rửa giúp ngươi nhiều năm như vậy, không phải ngươi vẫn đen sao? Đây không chỉ lòng dạ đen tối, giữa mi tâm cũng lộ ra khí đen rồi.” A Xà cô cô nói không nương tình.

Quý thái phi tức giận: “Hóa ra tối nay A Xà cô cô đến gây chuyện.”

“Ta đâu có rảnh. Lão thân tới thắp hương cho Hoàng Thái Hậu.” A Xà cô cô chỉ vào Tôn Phương Nhi: “Ngươi qua thắp hương cho Hoàng Thái Hậu thay lão thân. Lão thân là bà già trăm tuổi, xương cốt cũng dễ vỡ, đi vài bước đã đủ mệt rồi.”

Tôn Phương Nhi chỉ đành nhận lệnh, xoay người đốt ba nén hương và cắm ở trước bài vị. Bởi vì còn chưa lên tổ, cho nên bài vị tạm thời được đặt ở trên bàn ở chính điện.

Ba nén hương tỏa khói vấn vít, chợt có một trận gió thổi từ ngoài cửa vào làm khói bị thổi loạn.

Hương đốt xong vẫn chẳng ai nói gì. A Xà cô cô nhắm mắt như thật sự mệt mỏi.

Tôn Phương Nhi lén nhìn Quý thái phi, vẻ mặt câu nệ.

Quý thái phi tức giận nhìn A Xà cô cô, trong lòng hơi lo lắng, không biết bây giờ bà già này quay về làm gì? Không phải lại muốn về phá hỏng chuyện tốt của bà ta chứ?

Một Hạ Thương Mai đã rất khó đối phó, lại còn thêm Mộ Dung Tráng Tráng, sau đó lại có Trần thái quân tới. Nếu A Xà cô cô cũng ở đây, bà ta làm gì còn phần thắng nữa?

Trong lòng Quý thái phi chợt thấy cụt hứng, nhìn Tôn Phương Nhi. Tôn Phương Nhi lặng lẽ đứng ở một bên, trên mặt trước sau như một không có bất kỳ cảm xúc nào. Trong lòng bà ta càng thấy phiền muộn hơn. Người này có khác nào khúc gỗ. Vào lúc quan trọng lại chẳng thể giúp được gì.

A Xà cô cô bỗng nhiên mở mắt, nhìn Tôn Phương Nhi: “Ngươi ở trong cung?”

Tôn Phương Nhi trả lời: “Bẩm cô cô, Phương Nhi không phải ở trong cung, chỉ vào cung thăm Quý thái phi thôi.”

“Trời đã khuya rồi, ngươi ra khỏi cung đi. Một nữ nhi đừng ở ngoài quá khuya, lòng người khó lường lắm.” A Xà cô cô nói.

Tôn Phương Nhi ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Quý thái phi.

Lần này đến lượt Quý thái phi nói mà mặt không hề thay đổi: “Ngươi đi đi, mau ra khỏi cung đi.”

“Vâng, vậy Phương Nhi xin cáo lui.” Tôn Phương Nhi nói xong lại lui ra ngoài.

Trong lòng nàng ta hơi buồn bực. Tối nay bị truyền vào cung, vốn tưởng có thể nói vài chuyện nghiêm túc, không ngờ lại bị lão Thái quân dính vào như vậy, làm mình đi một chuyến uổng công.

Nhưng sau khi buồn bực qua đi, không ngờ trong lòng nàng ta lại có cảm giác thoải mái. Nàng ta không ngốc, biết với tình hình trong cung bây giờ, Quý thái phi và Nghi quý phi không hề chiếm được chút ích lợi gì, thậm chí còn có khả năng bị kéo vào trong. Quý thái phi vẫn đề phòng Nhiếp Chính vương, cho rằng Nhiếp Chính vương ra khỏi cung chính là thời cơ tốt để bọn họ ra tay. Nhưng không ngờ được, Nhiếp Chính vương đi chưa được mấy ngày, bọn họ đã bị đánh cho gần như đều nằm xuống.

Mấy ngày qua, nàng ta ở bên ngoài một thân một mình lại cảm thấy rất thoải mái. Nàng ta không cần tiếp tục nhìn mặt bất kỳ ai, không cần làm bất cứ chuyện gì, không cần bày mưu tính kế cho bọn họ, mỗi ngày ngủ thẳng tới lúc muốn dậy, uống trà, ăn, ra ngoài đi dạo, tuy vẫn có người theo dõi nhưng những người này không tới gần nàng ta, lại cho nàng ta đủ không gian.

Từ lúc bị đuổi ra khỏi Tôn gia và nương nhờ Nam Hoài vương, đã rất lâu rồi nàng ta chưa từng có ngày tháng thoải mái như vậy.

Nàng ta bắt đầu nghi ngờ, thứ mình vẫn theo đuổi còn có ý nghĩa không?

“Cô cô, Trần thái quân, ai gia mệt mỏi rồi.” Tôn Phương Nhi đi rồi, Quý thái phi ra lệnh đuổi khách luôn.

A Xà cô cô thản nhiên nói: “Ngươi mệt thì cứ đi ngủ đi, lão thân không ngăn cản ngươi, lão thân về đây ở mấy ngày.”

Quý thái phi thoáng ngẩn người: “Ngươi muốn ở lại Từ An Cung à?”

“Không được sao? Trước khi lão thân rời khỏi cung, chẳng phải vẫn ở cùng lão tổ tông trong Từ An Cung à? Từ An Cung nhiều phòng như vậy, không thể chứa được lão thân?” A Xà cô cô xị mặt hỏi.

Quý thái phi nghiến răng: “Được, cực kỳ hoan nghênh.”

A Xà cô cô này còn khó đối phó hơn cả Trần thái quân. Xem ra, bọn họ định kìm chế mình thật chặt.

Không được, mình nhất định phải nghĩ cách, đuổi hết những kẻ đáng ghét này ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui