Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ


Thương Mai đỡ trán, vẫn là lựa chọn hắn không biết tốt hơn.

Mộ Dung Khanh nhìn chằm chằm, Thương Mai không trốn được, cho nên, chỉ đành kêu Tráng Tráng vào cung một chuyến tìm Mai phi, thực ra cô muốn tự vào, xem thương thế của nàng ta, thuận tiện nghe Mai phi nói quá trình một chút, cô suy nghĩ thận trọng chỗ nào sơ hở, để chuẩn bị lời biện bạch, cũng tiện ứng phó sau này xảy ra tình huống bất ngờ.

Tráng Tráng nghe Mộ Dung Khanh cho người truyền lời muốn nàng ta vào cung tìm Mai phi, lại không muốn đồng ý.

Vì hôm nay nàng ta khó được hẹn với Tiêu Kiêu ra ngoài du hồ, không dễ dàng gì mới có một ngày cho bản thân, không muốn tiêu tốn vào việc vào cung.

Mộ Dung Khanh chỉ đành tự mình chạy tới phủ công chúa một chuyến, cầu ông gọi bà, đồng ý một đống điều kiện, chỉ không xém chút đồng ý sau này nếu nàng ta mang thai, hắn sẽ dọn tới tự mình hầu hạ.

Tráng Tráng thấy dáng vẻ vô lại của hắn, không nhịn được vừa tức giận vừa buồn cười, cuối cùng vỗ mu bàn tay hắn: “Phá lệ một lần, không có lần sau.”
“Được, được!” Mộ Dung Khanh nghiêm túc nói: “Cho nên, bản vương lúc nào cũng nói, tiểu cô cô mới là người tốt với bản vương nhất.”
“Ngươi đó, sau này làm cha rồi, phải biết chăm sóc Thương Mai, đừng cứ xụ mặt, tránh cho dọa Thương Mai còn dọa hài tử trong bụng nàng.”
Mộ Dung Khanh buồn bực nói: “Bản vương nào cứ xụ mặt chứ?”
“Không có sao? Giống như ai cũng thiếu ngươi bạc vậy, quay về luyện tập, cười đẹp một chút.” Tráng Tráng đuổi hắn đi.

Mộ Dung Khanh nhéo nhéo mặt mình, đi ra ngoài.

Ngẫm nghĩ, hỏi Nghiêm Vinh: “Nghiêm Vinh, bản vương cứ luôn xụ mặt sao?”
“Vâng!” Nghiêm Vinh thành thực nói.

“Ngươi sợ bản vương sao?”
“Sợ!” Nghiêm Vinh vẫn rất thành thực.

Mộ Dung Khanh dừng bước, lật vai hắn sang, nhìn hắn, từ từ, nặn ra nụ cười.

Nghiêm Vinh mặt không biểu cảm nhìn hắn: “Vương gia, người muốn làm gì?”
“Thế nào?” Mộ Dung Khanh vẫn cười, chỉ là cười vô cùng hung ác: “Còn sợ không?”
Nghiêm Vinh im lặng một lát, vươn tay đẩy: “Vương gia, ta sợ người hôn ta.”
“Cút!” Mộ Dung Khanh tức giận nói, hôn ngươi? Cũng không nhìn lại cái mặt bánh bao đầy mỡ của ngươi.

Nghiêm Vinh ý tứ sâu xa nói: “Vương gia, cười là từ nội tâm, người quay về luyện thêm vài lần, sau này thế tử ra đời, người liền có thể cười từ ái rồi.”
“Từ ái?” Mộ Dung Khanh sờ cằm, từ ái? Lão tổ tông là lão nhân gia, bà cười với mình nhất định là từ ái.

Thế là hắn lại nở nụ cười mỉm phong cách lão tổ tông với Nghiêm Vinh.

Da đầu Nghiêm Vinh lập tức tê dại, có kích động muốn bỏ chạy, đây là từ ái? Đây là nụ cười nhạt trước khi muốn giết người của thái hoàng thái hậu.

“Đủ rồi, vương gia, thực ra lúc người không cười cũng rất thân thiết.” Nghiêm Vinh dối lòng.

Mộ Dung Khanh hừ một tiếng, xoay người lên ngựa.

Trong lòng hắn thật sự không dễ chịu, mặc dù trước giờ hắn chưa từng nói với Thương Mai, nhưng trong lòng hắn cực kỳ khát vọng có hài tử của mình.

Chỉ là lúc đó biết Thương Mai bị chuốc hồng hoa, sợ trong lòng nàng có gánh nặng, cho nên hắn luôn nói với nàng có hay không đều không quan trọng.

Bây giờ thật sự mang thai rồi, lỗ chân lông toàn thân hắn đều đang nở hoa, nhưng hắn cũng rất sợ hãi, rất khó chịu, vì hắn cảm thấy, mình không hẳn có thể làm một người phụ thân tốt.

Thậm chí ngay cả cười, hắn cũng cười không tự nhiên.

Hắn cảm thấy gánh nặng trên vai mình thoáng chốc rất nặng, rất nặng.

Thực ra Nghiêm Vinh biết lo lắng trong lòng vương gia, theo vương gia nhiều năm như vậy, hắn sao lại không biết chứ?
Mặc dù nói tiên đế xem trọng hắn, nhưng từ nhỏ đã vô cũng nghiêm khắc với hắn, vì vậy, tiên đế là lấy điều kiện của thái tử để bồi dưỡng hắn, lúc nhỏ hắn đã chịu quá nhiều, quá nhiều khổ sở.

Về phần quý thái phi, không nhắc đến thì thôi, những điều bà ta làm, trước giờ đều không phải là chuyện một người mẫu thân nên làm, thậm chí, ngay cả một người qua đường cũng không bằng.

Hắn cưỡi ngựa đuổi theo, an ủi nói: “Vương gia, bất kể người thế nào, thế tử cũng sẽ tiếp nhận.”
Con ngươi Mộ Dung Khanh nhàn nhạt lướt qua hắn: “Im lặng tạo nên cái đẹp.”
Nghiêm Vinh không dễ dàng gì mà an ủi người khác một lần, lại gặp trắc trở, hắn lí nhí nói: “Vậy người theo vương phi học sự thân thiết của nàng.”
Mộ Dung Khanh nghiêm túc cho rằng, mình nên học một chút làm sao để trở thành phụ thân.

Trong đầu hắn cố gắng suy nghĩ, đám người là phụ từ tử hiếu, tương thân tương ái trong kinh.

Tiêu gia và Trần gia đều không tệ, đặc biệt là Trần gia, bầu không khí gia đình thật sự rất tốt.

Thực ra hắn hướng tới kiểu đó.

Cho nên, hắn quyết định đến Trần gia một chuyến, tìm Trần lão thái quân lấy kinh nghiệm.

Trần thái quân nghe Mộ Dung Khanh nói tới lấy kinh nghiệm dạy dỗ hài tử thì nghệch mặt, bà ta nào biết dạy hài tử thế nào?
Trước nay người ngoài đều nói bà ta che giấu khuyết điểm, quá cưng chiều con cháu, bà ta có lúc cũng không phản bác, nghĩ quả thật là cưng chiều, đặc biệt là Loan Loan, khiến cho gần như không ai dạm hỏi.

Nhưng mà, Nhiếp Chính vương đến lấy kinh nghiệm một phen, nhìn ánh mắt chân thành của hắn, thực sự là chân thành trước nay chưa từng thấy, bà ta thật sự ngại nói mình không biết.

Vắt óc suy nghĩ, lão tướng quân không có trình độ văn hóa gì muốn lấy vài câu của cổ nhân ra nói lại không có câu nào.

Mộ Dung Khanh thấy bà ta như vậy, nghĩ bà ta không muốn dạy, không nhịn được thất vọng nói: “Lão thái quân cũng hẹp hòi vậy sao?”
Lão thái quân liều mạng, hắng giọng: “Cũng không phải hẹp hòi, chuyện này cũng không có gì để keo kiệt, chỉ là, đây sở dĩ gọi là sinh dục, nghĩa là sinh ra rồi thì phải dạy dỗ, cái này...”
Bà ta bỗng nhớ ra, trước đây nghe những lời thái hoàng thái hậu dạy dỗ tiên đế, tiên đế lúc đó còn là thái tử.

Thế là bà ta nói: “Sinh là con người, từ khi lọt lòng thì trên vai đã có thứ mà hắn định sẵn phải gánh vác, bất kể là gì, dù chỉ là vì tận hiếu với phụ mẫu, tận trách với con cái, tận trung với giang sơn xã tắc lê dân bách tính...”
Mộ Dung Khanh cau mày, cắt ngang lời bà ta: “Tận trung với bách tính?”
“Cái này...” Lão thái quân khẽ sững sờ, cố gắng nhớ lại, không sai mà, thái hoàng thái hậu đúng là nói vậy, bà ta nói, thực ra hoàng đế cũng tốt, quan viên cũng tốt, chỉ là kẻ hầu cao giá của bách tính, nhận phần bổng lộc này, hưởng phần vinh hoa này, thì phải làm việc vì chủ tử.

“Người cứ nói xem, người làm sao dạy dỗ hài tử và tôn tử của người.” Mộ Dung Khanh nói.

Lão thái quân thực sự nghĩ không ra nói gì, bèn thành thực nói: “Cho cơm ăn, cho áo mặc, làm đúng thì tuyên dương khen thưởng, làm sai, thì đánh đòn một trận, chính là thưởng phạt phân minh mà chúng ta trị quân nói...ừ, chính là như vậy, đối với binh sĩ, đối với hài tử, đều là đạo lý này, lúc binh sĩ...hài tử tâm tư lệch lạc, thì nói chuyện với hắn, nói đạo lý, nếu hài tử có chí tiến thủ thì càng thêm khích lệ ủng hộ, ừ...lão tổ tông từng nói, đối với tất cả vấn đề của hài tử thì không có hai chữ cùng nhau thì không giải quyết được.”
Con ngươi Mộ Dung Khanh trợn tròn như hột nhãn, phun bong bóng sùng bái: “Thật có đạo lý.”
“Ừa!” Lão thái quân ưỡn thẳng lưng, cảm thấy mình nói không sai, bèn tiếp tục nói: “Thực ra dạy dỗ hài tử căn bản không có phương pháp chính thống nào, dạy được chúng hiểu rõ đạo lý, quan niệm và nhân tính chính xác đúng đắn, thì đủ rồi, về phần những cái khác, thì dựa theo tình huống thực tế mà dạy đi, thiên phú và tính cách của mỗi hài tử đều không giống nhau, nhìn rồi làm là được.”
Mộ Dung Khanh cảm thấy rất đúng, mặc dù hắn nghe ra lời của lão thái quân là đánh bậy đánh bạ, nhưng cũng nói trúng lòng hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui