Tráng Tráng nhớ tới lúc Nghi quý phi vừa vào cung, chỉ là một cô gái nhiệt liệt lại ngoan ngoãn, lúc đó, ai nghĩ tới nàng ta lại tâm cơ thâm trầm như vậy?
“Công chúa, bây giờ những lời đồn đãi về Thương Mai ở bên ngoài đều ngừng lại rồi sao?” Mai phi hỏi.
“Ừ, hoàng thượng lệnh quốc sư lập đàn, nói hồ ly tinh là Nghi quý phi, Thương Mai bây giờ dù là quang minh chính đại đi trên đường lớn cũng sẽ không ai ném trứng thối vào nàng.”
Mai phi cười phì: “Vậy thì tốt.”
Tráng Tráng lại cười không nổi, hàng mày sầu muộn cau chặt lại: “Cũng không biết là vui hay là sầu nữa, hoàng thượng đính chính cho Thương Mai, là vì nàng còn có giá trị lợi dụng, ai biết đến lúc đó sẽ dùng thủ đoạn gì chứ? Tâm tư con người một khi xuất hiện lệch lạc thì sẽ càng đi càng sai, thủ đoạn của hắn, chúng ta phòng không lại, hơn nữa, bây giờ Thương Mai có thai, càng không thể có nửa điểm sơ suất.”
Mai phi vui vẻ nói: “Thương Mai có thai rồi? Thật quá tốt rồi.”
Tráng Tráng ngẩng đầu nhìn nàng ta, thấy sự vui vẻ của nàng ta là thật lòng, bất giác cười: “Ngươi đó, không sợ nàng sinh ra một nhi tử, sau này lão Thất có tư tâm, muốn nâng đỡ nhi tử của mình...”
Mai phi vội cắt ngang lời nàng ta: “Công chúa đừng nói linh tinh.”
Nàng ta nhìn xung quanh, xác định chỉ có Cầm Chi và Quỳnh Hoa, bèn đè thấp giọng nói: “Nếu thật như vậy, thần thiếp ngược lại không có gì để sợ, thần thiếp trước giờ không dám vọng tưởng Tam nhi có thể làm thái tử, làm hoàng đế, chỉ cầu hắn có thể an ổn làm một thân vương, nếu vương gia thật sự đi bước đó, ít nhất, Tam nhi là an toàn.”
“Ừ, ngươi hiểu như vậy thì rất tốt.” Tráng Tráng tán tưởng.
Mai phi thở dài: “Nếu nói, thấy người như quý thái phi và cô mẫu của thần thiếp mà còn không biết thỏa mãn, vậy thì thần thiếp cũng uổng làm mẫu thân người ta rồi.”
Cô mẫu nàng ta là Hạ lão phu nhân.
Tràn đầy thủ đoạn, cuối cùng rơi vào chết thảm, hà tất chứ? Con người đời này có mười phần năng lực thì làm việc năm phần, tuyệt đối đừng làm lố, cũng đừng cưỡng cầu.
Lần này Tráng Tráng vào cung, nói với Mai phi lâu như vậy, trong lòng rất hài lòng.
Ít nhất, Mai phi không giống những người khác, nàng ta biết đủ.
Biết đủ, rất khó được.
Rời khỏi Nhạc Thanh cung, nàng ngẫm nghĩ một lát, đi một chuyến tới cung hoàng hậu.
Từ sau khi Nghi quý phi xảy ra chuyện, trái tim hoàng hậu luôn run rẩy, nàng ta rất lo lắng hoàng thượng sẽ điều tra tới trên người nàng ta, nàng ta đương nhiên không biết rất nhiều chuyện trong đó, nhưng lần đầu tiên nàng ta ra tay muốn mạng người, thì đã xảy ra chuyện rồi, hơn nữa nàng ta rốt cuộc chưa từng nhìn thấy thế giới mấy, sao không kinh sợ run rẩy chứ?
Nghe thấy Tráng Tráng tới, nàng ta càng thêm bất an, bởi vì, nàng ta từng nói những lời không tốt về Tôn Phương Nhi ở trước mặt Tráng Tráng, nàng ta sợ Tráng Tráng hoài nghi nàng ta và Nghi quý phi thông đồng hại Tôn Phương Nhi.
Ngẫm nghĩ, nàng ta cũng cảm thấy Nghi quý phi quá tàn nhẫn, giết người cũng thôi, sao còn băm thành thịt vụn chôn chứ? Thủ đoạn này thật sự quá hung tàn.
“Sắc mặt hoàng hậu không tốt lắm, còn đang đau lòng vì cái chết của Chiêu quý phi?” Tráng Tráng hỏi.
Hồ Hoan Linh xoa huyệt thái dương, nặn ra nụ cười miễn cưỡng, lại thở dài: “Chuyện này thật sự là khiến người ta kinh sợ, giết người, còn băm nát thi thể, bản cung nghĩ tới cũng cảm thấy lạnh lòng.”
“Đúng vậy, biết người biết mặt không biết lòng, ai biết Nghi quý phi là người lòng dạ đen tối vậy chứ? Trong cung này, có thể thành thực sống, lại cứ thích giày vò, cuối cùng là không có kết cục tốt, cũng tốt, Nghi quý phi xem như đã nhắc nhở các nương nương chốn hậu cung, hẳn là sau này hoàng hậu quản lý hậu cung cũng không cần tiêu tốn tâm sức nữa.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Hồ Hoan Linh cứ cảm thấy lời này của Tráng Tráng có ý chỉ khác, trán toát mồ hôi, lấy tay lau.
Tráng Tráng thấy nàng ta thực sự sợ hãi, bèn nói: “Cũng chỉ có một Nghi quý phi thôi, may mắn đã diệt trừ, Mai phi lần này chịu uy khuất cực lớn, mất đi đứa bé, xém chút ngay cả mạng cũng mất, ngươi làm hoàng hậu, lo lắng một chút, trong cung nàng phàm là thiếu gì thì ngươi chỉ cần đưa tới, hoàng thượng sẽ biết ngươi hiền đức.”
“Tạ công chúa nhắc nhở.”
Đây thật sự là một lời bừng tỉnh, Mai phi là người bị hại, nàng ta chỉ cần qua lại với người bị hại, thì có thể rửa sạch hiềm nghi nàng ta là người ra tay.
Hơn nữa hoàng hậu vốn là nên lo lắng cho hậu phi, Mai phi lại vừa mất đi thai nhi, mình tranh thủ lúc này đi lại nhiều hơn, hoàng thượng thấy cũng sẽ tán thưởng mình.
Tráng Tráng thấy sắc mặt nàng ta liền biết nàng ta nghe vào, tiếp tục nói: “Bản cung không ngại nói với ngươi vài câu trong lòng, nếu người bằng lòng nghe, thì ghi nhớ, nếu cảm thấy không thích nghe thì cứ xem như bản cung phí lời.”
“Thỉnh công chúa chỉ dạy.” Hồ Hoan Linh dáng vẻ rửa tai cung kính lắng nghe.
Tráng Tráng nói: “Bản cung và muội muội của ngươi Hồ Hạnh Nhi có chút giao tình, lúc ngươi vào cung, nàng từng thỉnh cầu bản cung chiếu cố ngươi, ngươi không cần hoài nghi nàng có phải giả tạo không, lời này của nàng cũng không đơn thuần là vì ngươi, sau lưng ngươi là một gia tộc, phàm là ngươi xảy ra chút sai lầm thì Hồ gia cũng phải theo ngươi gặp tai ương, cho nên, Hạnh Nhi lo lắng cầu xin ta, đây là thật lòng.
Hoàng thượng lấy ngươi làm hậu, mục đích rất rõ ràng, hắn nhìn trúng gia tài Hồ gia, ngươi chỉ là một cửa đột phá, hoàng thượng không thể nào thỏa mãn chút tiền tư phòng đó của ngươi, mặc dù, bản cung biết, tiền tư phòng của ngươi cũng không ít, nhưng không thể làm hoàng thượng thỏa mãn, Hạnh Nhi đưa ra sách lược mở rộng kinh doanh, là chính xác, vì chỉ có vậy mới có thể bảo trụ Hồ gia, bảo trụ ngươi, cho nên, ngươi đừng trách nàng, nàng không thể chỉ quan tâm một mình ngươi, mà khiến cả nhà gặp tai ương.”
Nếu là trước đây, có người nói với nàng ta những lời này, nàng ta tuyệt đối sẽ nghe không vào.
Nhưng trải qua chuyện Tôn Phương Nhi và Nghi quý phi, nàng ta mới cảm thấy mình suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng dùng chút bạc là có thể khống chế được toàn bộ cục diện, lại không biết nàng ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy được bầu trời nơi miệng giếng mà thôi.
Cho nên, nàng ta liên tục gật đầu: “Vâng.”
Tráng Tráng thấy nàng ta nghe vào thì tiếp tục nói: “Bản cung kêu ngươi đi quan tâm Mai phi, là vì suy nghĩ cho ngươi, mặc dù Mai phi chỉ là phi vị, nhưng có hoàng tử, địa vị ở hậu cung vững vàng, trải qua chuyện lần này, hoàng thượng sẽ càng thêm thương tiếc yêu thương nàng ta, ngươi tiếp cận nàng ta, đối với ngươi là trăm lợi mà không có một hại.”
“Bản cung hiểu rồi.” Hồ Hoan Linh gật đầu.
“Hoàng hậu, sức lực của một người rốt cuộc là có hạn, mà lòng người chỉ dựa vào dùng bạc mua về thì không đáng tin, vì lợi mà tụ, hết lợi tản đi, hi vọng ngươi có thể suy nghĩ kỹ những lời hôm nay bản cung nói với ngươi, về phần Uyển Tuệ, ngươi cũng không cần hao tốn tâm tư, ban đầu Thương Mai tặng người cho ngươi, chỉ là muốn đuổi nàng ta đi, không muốn nàng ta ở vương phủ, dù sao thì người hoàng thái hậu ban, nàng ấy cũng không dám trực tiếp đuổi đi, Uyển Tuệ có chút tính tình, ngươi giữ nàng ta bên người cũng không tốt, không bằng đuổi nàng ta về nhà mẹ ngươi đi, làm thiếp cho huynh đệ ngươi.”
Uyển Tuệ ban đầu vào Vạn Thọ điện, nghe thấy ma ma và Thương Mai nói Tôn Phương Nhi có thai liền ra ngoài nói với người của hoàng hậu, vì vậy, Uyển Tuệ cần phải đưa đi, trước khi hoàng thượng điều tra toàn bộ mọi chuyện, nàng ta phải đi.
Nàng ta đã thích làm sủng thiếp, vậy thì để nàng ta đi làm.
Hồ Hoan Linh gật đầu: “Đại ca ta con nối dõi đơn bạc, thật sự cần thêm một di nương, vậy để nàng ta đi đi.”
Tráng Tráng biết đại ca này của nàng ta là kẻ vô dụng, nhưng phu nhân lại cực kỳ hung dữ, di nương thông phòng gì đó đều bị nàng ta trị đến chết đi sống lại, nào sẽ có con nối dõi hưng thịnh?
Hi vọng, Uyển Tuệ có thể sống dưới tay nàng ta.