Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ


An Thân Vương nhìn hắn, đáy mắt sinh ta một tia dữ tợn: “Dưới tay đệ có bao nhiêu người dùng được?”
“Binh lực?”
“Phải!” An Thân Vương thốt ra một câu từ trong kẽ răng: “Cùng lắm thì, phản!”
Mộ Dung Khanh trầm ngâm một hồi: “Không giấu nhị ca, cái huynh nói đệ cũng đã nghĩ qua, nhưng, bây giờ không thích hợp.”
Mộ Dung Khanh đưa ông ta đến thư phòng, lấy ra một bày binh đồ, nói: “Cái này đệ đã làm suốt đêm qua, trước đây chỉnh đốn binh lực, định đón đánh Bắc Mạc, cho nên binh lực đã tập trung lại, ta đã giao binh phù cho Tiêu Kiêu, lúc Tiêu Kiêu về triều đã giao cho Hoàng thượng, vì vậy, binh lực vốn đã phân tán, nay lại tập trung lại trong tay Hoàng thượng.

Đương nhiên, dựa vào sức của huynh và đệ, có thể dụ một bộ phận địch đầu hàng, nhưng, cứ như vậy, tin tức rò rỉ ra, đệ bằng với việc phản loạn rồi, sẽ không có quá nhiều người hưởng ứng.”
An Thân Vương nhìn phần bày binh đồ đó: “Theo như trước đây, mấy sĩ binh này phải được phân tán, phân chia đi khắp nơi, binh mã trong tay ta và đệ cộng lại cũng không vượt qua mười vạn người, nhưng, mấy người này, đều đã quy nạp triều đình vì chuyện trước đây, cho nên chúng ta không thể điều động hoàn toàn, chỉ có phủ binh của ta và đệ, phủ binh của đệ nhiều, một vạn người, phủ binh của ta chỉ năm ngàn, không có bất kỳ xác suất thắng nào, còn về 10 vạn người kia, miễn cưỡng, có lẽ có thể điều động được, nhưng, nếu như không được, thì sự việc lớn lao mà không hoàn thành được còn sẽ tổn hại đến tính mạng của tướng sĩ.”
Ông ta tuy có thể không màng tất cả vì Liên Thuý Ngữ, nhưng, ông ta là võ tướng, sẽ không hy sinh tính mạng của sĩ binh của mình trong tình huống không có nắm chắc phần thắng.

Nhưng, huynh đệ hai người, đều đã có ý, đây là điều mà trước đây hai người đều chưa từng nghĩ qua.

Bọn họ thậm chí không thể tưởng tượng rằng, có một ngày, bọn họ sẽ có suy nghĩ này.

Nhưng, phản, tạm thời là không hay, trừ phi, liên hệ được với đám người Trần lão thái quân, Tiêu Hầu gia, Võ An hầu.

Nhưng chuyện của hai huynh đệ bọn họ sao có thể liên luỵ đến bọn họ được? Hơn nữa Lão thái quân và Tiêu Hầu gia đều không thể làm nghịch tặc, khoan hẵng nói đến lão thái quân, Tiêu gia đời đời trung lương, là loại là dù Hoàng đế có kề đại đao trên cổ, bọn họ cũng sẽ ngạo nghễ mà chết, tuyệt đối không nói phản.

“Bây giờ, cách duy nhất là nhờ người của lão cửu ra tay, sau khi cứu Huyện chúa ra, chúng ta lui đến Nam Quốc.” Mộ Dung Khanh nói kế hoạch của hắn ra.

“Ừm, nhưng, cũng có rủi ro.” Suy nghĩ này, hồi nãy An Thân Vương cũng đã loé qua, nhưng, ông ta rất nhanh đã phủ định.

Bởi vì, tuy lão cửu luôn nghe lời của lão thất, nhưng, muốn điều dụng môn phái của hắn ta, hắn phải mạo hiểm, cho dù sau này chuyện thành hay bại, Tố Nguyệt Lâu và Tà Hàn Lâu đều phải chịu trọng kích.

Thậm chí, có thể là hoạ diệt môn nữa.

Ông ta nhìn thẳng vào Mộ Dung Khanh: “Lão thất, đệ không thể phủ nhận, Thương Mai vào cung là cách duy nhất rồi.”
“Đệ sẽ không đồng ý cho nàng ấy đi mạo hiểm.” Mộ Dung Khanh liền từ chối.

Ngón tay An Thân Vương khẽ gõ lên bàn, một mình trầm tư.

Lúc muộn hơn một chút, thị vệ ở phủ An Thân Vương tới, nói là Hoàng thượng triệu ông ta vào cung.

Hai huynh đệ, đối mắt nhìn nhau một cái.

Sắc mặt đều khẽ thay đổi.

Mộ Dung Khanh nhíu mày: “Hy vọng là đừng để đệ đoán trúng.”
“Mười phần chắc rồi!” An Thân Vương nặng nề mà thở dài.

Ông ta quay người rời đi.

Trong cung, cho dù có là long hùm hổ huyệt, thì ông ta cũng phải xông vào.

Người ông ta yêu sâu nặng đang ở trong cung, ông ta không thể không quan tâm.

Hoàng đế không có tiếp kiến An Thân Vương ở Hi Vi Cung, mà lê lết thân xác bệnh nặng của mình đến Ngự Thư Phòng.

Nguyên nhân trong đó, An Thân Vương đương nhiên hiểu, không muốn cho ông ta gặp được A Ngữ.

Lòng của Hoàng đế, ít nhiều cảm thấy có chút hổ hẹn với An Thân Vương.

Bởi vì, mấy năm nay An Thân Vương gần như không hỏi qua chuyện triều chính, nhưng chỉ cần quốc gia khó khăn, ông ta sẽ đứng ra.

Giống như lần này Bắc Mạc xâm phạm, ông ta dẫn binh đón đánh, sau còn bình định Tiên Bi, có đại công với quốc gia.

Ông ta cố gắng gượng tinh thần đến gặp An Thân Vương, nhưng, dù có gắng gượng đến thế nào cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, ông ta biết mình, nếu như không có cách chữa trị thích hợp thì mạng sẽ không còn lâu nữa.

Hạ Thương Mai không có vào cung, khiến ông ta rất tức giận.

Ông ta biết, lão thất không có nghe những lời tối qua vào tai mình.

Đáng tiếc bao nhiêu, chỉ cần hắn đồng ý thì huynh đệ bọn họ, có thể quay về như trước rồi.

Nhưng lòng người có thể cưỡng cầu không? Hắn không đồng ý thì chứng minh lão thất đã tồn tại lòng phản bội rồi, không còn là thất đệ nghe lời của ngày xưa nữa.

Đổi lại là trước đây, cho dù có kêu hắn hy sinh tính mạng, hắn cũng hoàn toàn không do dự.

“Hoàng đế triệu vi thần vào cung, là có chuyện gì?” Kể từ khi Đan Thanh Huyện chúa vào cung, thì thái độ của An Thân Vương đối với Hoàng đế đã vô cùng xa cách lạnh nhạt.

Bây giờ, cho dù là có nhìn thấy vẻ mặt bệnh nặng của ông ta, cũng hoàn toàn không hề xao động.

Hoàng đế nhìn ông ta, sắc trời đã tối, trong điện thắp lên hơn mười cây nến to bằng cánh tay em bé, chiếu sáng như ban ngày, nhưng, đáy mắt ông ta vẫn không thể phát ra chút ngọn lửa nào, như đã chết đi rồi vậy.

Hoàng đế chậm rãi mở miệng, thẳng thắng trực tiếp: “Nhị đệ, Trẫm biết đệ nhớ nhung Đan Thanh huyện chúa đã lâu, Trẫm cũng định thành toàn cho các người.”
“Tạ Hoàng thượng!” Trên mặt An Thân Vương không có chút vui mừng nào, mở màn tuy trực tiếp, nhưng vẫn chưa đủ trực tiếp.

Hoàng đế kêu ông ta tiến lên trước, hai tay chống trên bàn, nhẫn nhịn một cơn tanh ngọt đang cuồn cuộn, bình tĩnh mà nói: “Trẫm cho đệ hai lựa chọn, thứ nhất, giết lão thất.

Thứ hai, giết Hạ Thương Mai, sau đó cho đệ ấy uống thuốc vô sinh.”
An Thân Vương nhìn khuôn mặt bình thản của ông ta, nói: “Nếu như thần có thể bảo Thương Mai vào cung chữa bệnh cho người, thì có phải vẫn còn lựa chọn thứ ba không?”
Hoàng đế lắc đầu: “Không phải thật tâm, thì đệ cảm thấy Trẫm sẽ cho nàng ta vào cung sao?”
“Hoàng thượng, nếu muốn muội ấy thật tâm vào cung chữa bệnh cho người, thì hôm qua, tại sao phải nói mấy lời đó với thất đệ? Người cảm thấy, Thương Mai chữa không khỏi cho người, cho nên, thà cắt đi đường lui của bọn họ, cũng phải bảo đảm cho người về sau không có lo lắng ư?”
Đôi con ngươi của Hoàng đế âm trầm: “Hạ Thương Mai tuy không thể chữa khỏi cho Trẫm, nhưng, có thể khiến Trẫm chống đỡ được một hai năm thậm chí là hai ba năm, chỉ đáng tiếc, tất cả mọi thứ của Trẫm đều phải để cho phu phụ bọn chúng nắm trong tay, nếu đã như vậy thì Trẫm hà tất gì phải vì một hai năm này mà mạo hiểm đánh mất đi giang sơn chứ?”
“Nói câu này hơi mạo phạm, nếu người băng hà thì giang sơn này cuối cùng cũng phải mất đi thôi.”
“Chí ít, Trẫm có thể chắc chắn người kế vị là con trai của Trẫm, chứ không phải người ngoài.”
“Người ngoài mà Hoàng thượng nói, là đệ đệ ruột của người, là đệ đệ ruột đã tận trung với người bao nhiêu năm, vì người mà vào sinh ra tử vô số lần!” Thanh âm của An Thân Vương khẽ cất cao lên, như có vài phần sắc bén.

Hoàng đế nhìn chăm chăm vào ông ta, đáy mắt hiện lên một tia lửa giận, nghiêm giọng nói: “Nếu như đệ là Trẫm, cũng sẽ như Trẫm thôi, vì người mà mình quan tâm, vì thứ mà mình quan tâm mà không tiếc mọi thứ, hôm nay đệ vào cung, cũng không phải vì người trong lòng đệ sao? Sao phải nói mình thanh cao như vậy, đệ và Trẫm, có khác biệt gì chứ?”
An Thân Vương thất vọng mà nói: “Thần không dám so với Hoàng thượng, cũng không so được với Hoàng thượng.”
“Đệ chỉ cần nói một câu thôi, đồng ý hay là không đồng ý?” Hoàng đế dưới sự tức giận, mẩn đỏ trên mặt càng thêm rõ ràng, khiến người ta cảm thấy dữ tợn vô cùng.

An Thân Vương lắc đầu: “Thứ nhất, thần sẽ không giết đệ đệ ruột của mình.

Thứ hai, thần cũng sẽ không thể kêu đệ đệ ruột của mình đoạn tử tuyệt tôn, chuyện hung ác nham hiểm như vậy, nếu như thần làm thì sau này làm gì còn mặt mũi nhìn tổ tông nữa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui