Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ


Sau khi dùng bữa tối xong, Mộ Dung Khanh chuẩn bị đi ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, hắn ôm Thương Mai, hồi lâu sau cũng không chịu buông tay.

Trong lòng Thương Mai cảm thấy bất an, “Sao vậy?”
Mộ Dung Khanh buông cô ra, chăm chú nhìn gương mặt bé nhỏ tỏ rõ vẻ lo lắng của cô, hắn nở nụ cười: “Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên muốn ôm nàng mà thôi, hiện giờ ta không nỡ rời xa nàng chút nào, chỉ muốn ở bên cạnh nàng mà thôi.

Quả nhiên tình cảm làm nhụt chí anh hùng mà, đại khái chính là như vậy.”
Thương Mai cười đáp: “Xem vẻ mặt ngốc nghếch của người kia, đâu còn là Nhiếp Chính Vương oai phong khi ta mới quen chứ? Ta thích dáng vẻ tràn đầy ý chí của người.”
Mộ Dung Khanh hôn lên trán cô, trong lòng run lên: “Thương Mai, ta yêu nàng.”
Thương Mai ngẩn ngơ tại chỗ, có một dòng nước mắt nóng hổi chảy ra, cô còn tưởng rằng cả đời này hắn sẽ không nói ra những lời này.

Cô ôm lấy hắn, dụi đầu vào trong ngực hắn, nghẹn ngào nói: “Đồ xấu xa, người lại khiến ta rơi nước mắt rồi.”
“Đồ ngốc, nàng phải nói là nàng cũng yêu ta mới phải chứ, sao lại khóc rồi?” Mộ Dung Khanh thương xót, đáp.

Thương Mai ngẩng đầu lên, nước mắt tràn bờ mi: “Ta yêu người, người sớm biết chuyện đó rồi mà.”
Mộ Dung Khanh nở nụ cười ấm áp, trong đôi mắt hắn tràn ngập tình cảm đậm sâu, không nỡ dứt bỏ: “Ta biết, ta luôn biết mà.”
Hai người ôm nhau một hồi thì Mộ Dung Khanh mới buông cô ra: “Được rồi, ta đi đây.”
Thương Mai lưu luyến không nỡ buông hắn ra: “Vâng.”
Vốn cô muốn dặn hắn hãy về sớm nhé, nhưng khi nghĩ tới cảnh đêm nay cô cũng phải lén lút ra ngoài thì cô lại không thể nói ra những lời này được.

Cô nhìn Mộ Dung Khanh mặc đồ đen đi ra ngoài, trước khi đi, hắn quay đầu lại nhìn cô một lần, trong đáy mắt tràn ngập tình cảm ấm nồng.

Những cơn gió thổi bay chiếc áo choàng đen của hắn, ngay khi hắn quay đầu lại, Thương Mai cảm thấy gió thổi càng điên cuồng hơn.

Trong đầu cô lại xuất hiện dự cảm không lành.

Cô quay trở về phòng mình, ngẩn ngơ ngồi xuống, trong đầu suy nghĩ lung tung.

Cô phát hiện ra lão Thất đang che giấu cô rất nhiều chuyện, không cho cô biết điều gì cả.

Từ khi mang thai đến giờ, dường như cô đã biến thành kẻ ngốc vậy.

Tuy rằng cô biết hắn muốn bảo vệ cô, nhưng cô không thích cảm giác này.

Cô mong mình và hắn cùng tiến cùng lui, cùng nhau đối mặt với mọi chuyện.

Khi Linh Lợi đi vào thì thấy cô đang ngẩn người, nàng hỏi: “Sao vậy?"
Thương Mai ngẩng đầu lên, vẻ mờ mịt trong đôi mắt tản đi: “Không có gì đâu.

Linh Lợi, khi nào thì chúng ta đi?”
“Để ta đi sắp xếp đã.” Linh Lợi nhìn nàng, muốn nói gì lại thôi.

“Sao vậy?” Thương Mai thấy sắc mặt của nàng ta lạ như vậy, đứng lên hỏi.

Linh Lợi đi tới, nói: “Vương phi, thật ra người đừng nên suy nghĩ quá nhiều, Vương gia không nói cho người biết là vì muốn người yên tâm dưỡng thai.

Vậy nên lần này chúng ta tới tìm An Thân Vương, nếu như người không thể biết được chân tướng thì cũng chớ nên lo lắng.”
“Ta biết mà.” Thương Mai biết chưa chắc An Thân Vương sẽ nói, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.

Nếu không biết thì ngày nào cô cũng suy nghĩ tới chuyện này, vậy thì khó chịu lắm.

Linh Lợi gật đầu: “Vậy thì tốt, ta ra ngoài sắp xếp đã.”
Nói xong đi ra ngoài.

Thương Mai thay quần áo xong, gọi Tiểu Khuyên vào hỗ trợ chải tóc hộ, búi gọn gàng mái tóc ra, suy cho cùng thì đi ra ngoài càng đơn giản thì càng tốt.

Chừng thời gian một nén nhang sau, Linh Lợi đi vào: “Chúng ta có thể xuất phát rồi, ra ngoài từ cửa sau, xe ngựa đang chờ ở trong ngõ rồi.”
Ma ma tiến vào trong, trên tay bê một bát thuốc: “Nô tỳ cũng đi cùng.”
Thương Mai nhìn Linh Lợi: “Ngươi nói với ma ma rồi?”
“Nói rồi, còn phải nhờ ma ma điều người của người rời khỏi đây mà.

Người ra bên ngoài, ma ma không đi theo thì sao có thể yên tâm được?” Linh Lợi cười đáp.

Đúng vậy, hiện giờ cả ma ma và lão Thất đều vô cùng căng thẳng.

Ma ma nói: “Đi ra ngoài cũng được, nhưng trước tiên phải uống thuốc dưỡng thai đã, thuốc đã sắc xong rồi.”
Bà ta đặt bát thuốc xuống, dùng thìa quấy lên để giúp thuốc nhanh nguội hơn.

Đơn thuốc dưỡng thai này do An Nhiên lão vương gia kê, Thương Mai đã uống vài hôm rồi, loại thuốc này chẳng ngon chút nào cả, không thể nói là đắng, mà là vừa đắng vừa ngọt, mùi vị rất kỳ quái.

Vậy nên Thương Mai bóp mũi, một hơi uống cạn.

“Vương phi ngoan quá!” Ma ma cười, trong nụ cười có vài phần chua chát.

Thương Mai cúi đầu nhận mứt hoa quả Tiểu Khuyên đưa tới, không hề nhìn thấy vẻ mặt ma ma.

Một lúc sau, ba người đi ra ngoài, ma ma dặn Tiểu Khuyên trông nhà cẩn thận.

Sau khi dặn dò vài câu, ma ma vẫn không yên lòng nhưng Tiểu Khuyên đã tươi cười, phất tay: “Mau đi đi, Vương gia sắp trở về rồi đó.”
Ma ma nói: “Con nhóc này nữa, càng ngày càng không coi bà già này ra gì rồi, còn dám bảo bà già này dông dài.”
“Hiện giờ Tiểu Khuyên đã có đủ năng lực phụ trách một việc rồi, bà cứ yên tâm đi.” Linh Lợi cười nói.

“Vẫn còn phải học hỏi kinh nghiệm nhiều.” Dù nói vậy nhưng trong giọng ma ma vẫn lộ ra cảm xúc vui mừng.

Lúc lên xe ngựa, Thương Mai cảm thấy hơi buồn ngủ, cô nói: “Gần đây ăn cơm cũng đã cảm thấy mệt mỏi rồi, tinh thần uể oải quá.”
Linh Lợi đáp: “Khá lâu nữa mới tới phủ An Thân Vương, người cứ ngủ một giấc đi, khi tới đó thì ta sẽ đánh thức người.”
“Vậy cũng được!” Thương Mai cảm thấy mí mắt mình muốn sụp xuống, bối rối ngáp một tiếng, sau đó ngủ thiếp đi.

Ma ma đỡ đầu cô gối lên trên vai mình, gọi nhỏ vài câu: “Vương phi, Vương phi!”
Thương Mai không hề trả lời, hiển nhiên là đã ngủ rồi.

Ma ma lập tức rơi nước mắt: “Chỉ mong lần này Vương gia có thể thành công, cứu được Huyện chúa, sau đó chúng ta lập tức đi tới Việt Đông.

Nếu không lúc Vương phi biết chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng, còn nổi giận nữa.”
Linh Lợi an ủi: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy tin tưởng Vương gia, nếu không nắm chắc thì Vương gia sẽ không tùy tiện ra tay đâu.”
“Đúng vậy, nhất định sẽ thành công.” Ngoài miệng ma ma nói như vậy nhưng trong lòng bà ta lại vô cùng lo lắng, bà vẫn hiểu rõ vài phần về sức phòng vệ trong cung.

Trong cấm quân có cao thủ hàng đầu và cung tiễn thủ, số cao thủ đứng đầu kia đã được điều tới Hi Vi Cung, hiện giờ Hi Vi Cung chính là đầm rồng hang hổ.

Chiếc xe ngựa chạy lộc cộc, nhưng nó không hề đi tới phủ An Thân Vương mà đi bên ngoài thành.

Mộ Dung Khanh thì tới phủ Thái Úy.

Họ không ra tay vào đêm nay, chỉ là trước khi hành động phải chuẩn bị xong tất cả.

Bất đắc dĩ lắm hắn mới phải đưa Thương Mai đi, dù tính toán như nào đi nữa thì Hoàng Thượng cũng biết là do hắn làm.

Mặc kệ là thành công hay thất bại thì chuyện này cũng sẽ truy cứu tới đầu hắn, vậy nên trong khoảng thời gian này không thể để Thương Mai ở kinh thành được.

Hắn đã bảo An Nhiên lão vương gia bọc hậu, đưa Thương Mai tới Hàn Sơn.

Nếu như thất bại, hắn bị hỏi tội, bị chém đầu thì ít nhất Thương Mai cũng được yên bình.

Nếu như thành công, hắn sẽ lập tức tới Hàn Sơn đón Thương Mai, sau đó đi tới Việt Đông.

Đến lúc đó, trời cao hoàng đế xa, hắn và kinh thành hoàn toàn đoạn tuyệt với nhau.

“Lần này đã liên lụy tới ngươi rồi.” Mộ Dung Khanh áy náy nói với Dạ Vương.

Hắn biết những năm gần đây lão Cửu trốn tránh kinh thành, sáng lập ra Tố Nguyệt Lâu và Tà Hàn Lâu, cũng đã hao hết tâm huyết, hắn không muốn cuốn vào trong tranh đấu giữa triều đình và hoàng thất nhưng cuối cùng vẫn bị liên lụy vào trong.

Dạ Vương nghiêng người qua: “Huynh đệ với nhau thì đừng nói mấy lời khách khí đó, nếu như cảm thấy hổ thẹn thì sau này có rượu ngon hãy đưa ta vài bình là được, ta biết huynh cất giấu rất nhiều thứ tốt, ta đã từng tới hầm rượu trong Vương phủ của huynh rồi đó.”
Mộ Dung Khanh cười nói: “Nếu như thành công thì ta sẽ cho ngươi toàn bộ những thứ ta cất giữ.”
“Hứa rồi đó.” Dạ Vương hớn hở nói.

“Nhất ngôn cửu đỉnh!” Mộ Dung Khanh vỗ vai hắn, nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui