Hai chiếc thuyền, một trước một sau khởi hành.
Thất hoàng tử dẫn theo Hồ Đại và ba người hầu dẫn theo Mộ Dung Khanh, phía sau có bốn người, ngày đầu tiên, cũng không có gì bất ngờ và nguy hiểm.
Người lái thuyền là đi thuê, vì vậy lo liệu cơm trên thuyền cũng là người lái thuyền.
Nhà thuyền là một người đàn ông da đen, khoảng 30 tuổi, là một người lương thiện, chất phác, thấy bầu không khí trên thuyền kỳ lạ cũng không dám nói nhiều, chỉ quan tâm lúc nào chèo thuyền thì chèo thuyền, lúc nào nấu cơm thì nấu cơm.
Xuôi theo dòng nước, còn phải đi một đoạn đường bộ, sau đó đi đường vòng, đến Tây Giang lại đi thuyền xuống.
Vì vậy, khoảng thời gian này cũng phải đi hai ngày thuyền, bởi vì sống yên ổn với nhau không có chuyện gì xảy ra, nên Thất hoàng tử cũng buông lỏng một chút cảnh giác với Mộ Dung Khanh.
Lên bờ, hắn còn tìm cho Mộ Dung Khanh một đại phu, kê một ít thuốc trị thương.
Thương thế của Mộ Dung Khanh lúc ở trên thuyền lặp đi lặp lại, có lúc còn sốt cao, cái này là vì vết thương bị nhiễm trùng.
Hắn ta không ngừng gia tăng những vết thương lớn nhỏ trên người Mộ Dung Khanh, nhưng cũng chữa trị vết thương do kiếm và tên của hắn, để tránh cho việc hắn chết trên đường đi.
Kê thuốc xong, lên xe ngựa tiếp tục lên đường.
Thất hoàng tử không hề vội vàng, trên đường đi cũng thong dong, chậm rãi, đối với hắn ta mà nói, chậm một chút vẫn tốt hơn nhanh một chút.
Suy nghĩ của hắn ta giống hệt với Nam Hoài Vương, trước tiên phải đợi những người đuổi theo đến Nam quốc tản đi hết.
Hắn ta không ngu ngốc mà xông vào.
Tổng cộng cũng chỉ có bằng này người, mặc dù khống chế được Mộ Dung Khanh, nhưng cũng không thể mạo hiểm.
Vết thương của Mộ Dung Khanh dần dần khỏi, mặc dù cử động không được tự nhiên như bình thường, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc trước.
Hắn dự đoán, kiên trì khoảng một ngày nữa, độc tính có thể hoàn toàn được giải.
Vì vậy, hắn vẫn luôn nhẫn nhịn, bất luận Hồ Đại nói bao nhiêu lời khó nghe, đều không tức giận.
Đêm nay, ở lại Triệu Châu.
Triệu Châu là một khu vực giàu có, bởi vì có đường bộ và đường thủy, kinh tế vô cùng phồn thịnh.
Bọn họ vẫn giống như trước đây, tìm một nhà trọ bình dân khá hẻo lánh, cách con phố phồn hoa khoảng ba dặm.
Tiểu nhị lo liệu cơm đưa lên, Hồ Đại thưởng cho hắn ta mấy đồng, sau đó hỏi: “Tiểu nhị, ở đây có dễ thuê thuyền không?”
Ngày mai tiếp tục phải đi đường thủy, bởi vì lần trước sắp xếp không chu toàn, vì vậy cũng không nói trước là ở đây thuê thuyền tốt.
Tiểu nhị cười nói: “Khách quan, Triệu Châu này còn có chuyện không thuê được thuyền sao? Ngài muốn to như thế nào đều có thể thuê cho ngài, chỉ cần đủ bạc.
”
“Được, ngày mai ngươi giúp ta tìm hai chiếc thuyền nhỏ.
” Hồ Đại nói.
“Được!” Tiểu nhị vui vẻ nói, làm chân sai vặt cho khách sẽ có tiền thưởng, hắn ta chỉ mong sao được chạy thêm mấy lần nữa.
Thất hoàng tử cau mày: “Thuê một chiếc thuyền to là được rồi, ngồi được khoảng mười người.
”
Tiểu nhị trả lời: “Tiểu công tử, ngài nói như nào sẽ làm như thế, đừng nói là mười người, thuyền chứa được một trăm người cũng có.
”
Thất hoàng tử liếc nhìn Hồ Đại, Hồ Đại hiểu ý, kéo tiểu nhị ra khỏi cửa: “Tiểu nhị ca, hỏi ngươi một chuyện, ở chỗ ngươi gần đây có vị khách nào đến từ kinh thành không?”
“Đến từ kinh thành?” Tiểu nhị ca cười nói: “Đương nhiên là có rồi, ở đây ngày nào cũng có khách từ kinh thành đến.
”
“Vậy đã từng nhìn thấy người này chưa?” Hồ Đại lấy một bức tranh từ trong vải bọc ra, mở ra đưa cho tiểu nhị xem.
Tiểu nhị nhìn, vội vàng nói: “Đã từng nhìn thấy rồi, đã từng nhìn thấy rồi, cô gái này trông rất xinh đẹp, tiểu nhân nhớ rất rõ, hôm qua vừa mới rời đi.
”
“Ngươi chắc chắn?” Hồ Đại nheo mắt lại.
“Đương nhiên là chắc chắn rồi, mặc dù chúng tôi ở đây có rất nhiều khách lui tới, nhưng, một cô gái xinh đẹp như thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, đi cùng nàng ấy còn có một cô nương mặc đồ màu xanh lá, và bảy tám người đàn ông.
”
“Đều ăn mặc như thế nào?” Hồ Đại kéo hắn ta đi xa hơn.
Mộ Dung Khanh ở trong phòng, cúi thấp đầu, giống như không nghe thấy bên ngoài nói gì.
Nhưng thực ra, nếu như không phải thính lực của hắn lợi hại, thì cũng không thể nghe thấy được, ít nhất thất hoàng tử và những người khác đều không nghe thấy.
Mộ Dung Khanh biết Hồ Đại đang nghe ngóng tin tức về Thương Mai, bởi vì hắn đã từng vô tình nhìn thấy bức tranh trong bọc vải của Hồ Đại, chính là Thương Mai.
Theo cách làm việc của bọn họ, chỉ khống chế được hắn nhất định sẽ không an tâm, nếu như có thể nắm chặt mình trong tay sẽ không sợ hắn không theo.
Nếu như nói hôm qua Thương Mai vừa mới rời đi, chứng minh phán đoán của mình không sai, lão Bát cũng đi đường thủy đến Nam quốc.
Theo lộ trình, bây giờ còn cách Nam quốc 7,8 ngày nữa, cái này xa hơn một nửa so với đi đường bộ.
Lão Bát nhất định sẽ đi từ từ, vì vậy, nếu như bọn họ nhanh hơn một chút, có lẽ ngày kia có thể đuổi kịp, nếu như hắn có thể thoát thân, sẽ nhanh hơn một chút.
Tối nay, nhất định không thể để xảy ra chuyện gì, bởi vì, qua đêm nay có lẽ là có thể giải độc.
Nhưng, sau khi ăn cơm xong, thất hoàng tử lại bưng một bát nước đi vào, cười nói: “Hoàng thúc, đến lúc uống thuốc rồi.
”
Mộ Dung Khanh vừa uống thuốc không lâu, vì vậy, đây chắc chắn không phải là thuốc để trị bệnh cho hắn.
Hắn nhìn bát nước không màu kia, thuốc? Có lẽ là thuốc độc.
Thất hoàng tử cười nói: “Điệt nhi biết nội công của hoàng thúc cao cường, độc hạ lúc trước có lẽ đã giải được một chút một, để bảo đảm, vẫn mong hoàng thúc uống thêm một chút nữa, yên tâm, phân lượng điệt nhi đã nắm chắc, sẽ không làm hại đến tính mạng của hoàng thúc.
”
Mộ Dunh Khanh nhận lấy, vận nội công để xung đột một chút, còn có chút cản trở.
Nhưng, nếu như thuốc này hạ không nặng, có thể uống trước, một giây sau dùng nội công ép ra ngoài, có lẽ không có trở ngại gì.
Nghĩ đến đây, hắn nở một nụ cười lãnh đạm: “Nếu như ngươi đã không yên tâm, vậy bổn vương sẽ uống.
”
“Hoàng thúc thật ngoan, như vậy sẽ không phải chịu khổ.
” Thất hoàng tử nghịch con dao ở trong tay, cười vô cùng ngây thơ.
Mộ Dung Khanh vô cùng tức giận với giọng điệu lúc nói chuyện của hắn ta, nhưng trước mắt chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hắn một hơi uống hết, lại dựa vào nội công để không cho nọc độc vận hành.
“Vậy người đi ra đi, bổn vương muốn nghỉ ngơi.
” Mộ Dung Khanh đưa bát cho hắn ta, lạnh lùng nói.
Thất hoàng tử cười: “Được, không làm phiền hoàng thúc nghỉ ngơi nữa.
”
Hắn ta nhận lấy bát rời đi, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa lại.
Mộ Dung Khanh nghe thấy hắn căn dặn những người bên ngoài: “Trông chừng cho tốt!”
“Vâng!”
Những người bên ngoài cửa trả lời, ít nhất có ba người.
Mộ Dung Khanh ngồi xếp bằng, từ từ nhắm mắt lại.
Phòng của thất hoàng tử ở bên cạnh phòng của Mộ Dung Khanh, cách âm không được tốt, có thể nghe thấy hắn đang nói chuyện với Hồ Đại, về nội dung cuộc nói chuyện, có một số chỗ không nghe rõ.
Mộ Dung Khanh cũng không cẩn thận nghe bọn họ nói chuyện, chỉ quan tâm đến chuyện vận công giải độc.
Vết thương từ đầu đến cuối vẫn là một trở ngại, vận công vài độ, ép đến mức vết thương gần như nứt ra, hắn cũng không dám nóng vội, đầu tiên nôn hết ra chất độc vừa mới uống ra, còn lại sẽ dựa vào nội công từ từ ép ra ngoài.
Trong phòng của thất hoàng tử có người canh giữ, thời tiết có chút lạnh, đi đường mấy ngày liền, mấy người hầu đi theo bảo vệ cũng có chút mệt mỏi, nên chợp mắt một lúc.
Đột nhiên, một trận gió từ cửa sổ thổi vào, thổi tắt tất cả những ngọn đèn dầu, tùy tùng cảnh giác tỉnh lại, thấy trước mắt tối đen, đầu lại đau nhức, hắn ta bực bội hừ một tiếng.
Thất hoàng tử đột nhiên tỉnh dậy, mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt lớn với nụ cười cuỗng dã ở trên đầu hắn ta, hắn ta giật mình, mở miệng định hét lên, nhưng một nắm đấm lạnh lùng đột nhiên đánh vào đầu hắn ta, hắn ta ngất đi.
Đến lúc hắn tỉnh lại, đã ở trong đại lao ở Triệu Châu.
Hắn ta được ông chủ Tôn, một người giàu có ở Triệu Châu đưa đến, nói là mấy tên trộm nhỏ này đột nhập vào trong nhà ông ta trộm đồ, bị hiệp sĩ qua đường đánh ngất trên mặt đất, mà trên người bọn họ quả nhiên có rất nhiều vàng bạc châu báu bị ăn cắp.
Một tên trong đó còn xuất hiện trên giường của một tiểu thê của phú hào, quần áo không nghiêm chỉnh, ngủ rất ngon.
Hơn nữa, mấy người này đều bị cắt cuống lưỡi, cũng có nghĩa là không thể nói chuyện.
.