Bổ đầu làm án nhiều năm, đương nhiên biết trong chuyện này có nội tình, lúc định điều tra thì lại nhận được một lá thư.
Hắn ta nhìn phong thư này không có bất kỳ con dấu nào nói đây là thư của Nhiếp Chính vương, trong lòng rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại, là thật? Hay là giả?
Bổ đầu và tri phủ thương lượng rất lâu, lại gọi sư gia đến, nghiên cứu một đêm, cuối cùng đã ra một quyết định.
Xem những người này như những tên trộm vặt để xét xử, bởi vì quả thực là bắt được người và tang vật, quả thật có nỗi khổ mà không nói được, sau này cho dù biết được phong thư này không phải do Nhiếp Chính vương viết, cũng có lý, nhưng nếu thật sự là Nhiếp Chính vương viết, vậy thì có thể lập được đại công rồi.
Bổ đầu làm theo những lời giao phó trong thư, đều dùng hình phạt với mấy người này, còn về đứa bé 8 tuổi kia, mặc dù không dùng hình phạt nhưng cũng bỏ đói hai ngày mới cho uống một chút nước.
Sau đó, không ngừng đưa ra xét hỏi, muốn ép bọn họ nhận tội.
Thất hoàng tử mặc dù vô cùng phẫn nộ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra được Mộ Dung Khanh chạy trốn bằng cách nào, thương thế của hắn rất nghiêm trọng, hơn nữa còn bị trúng độc không thể vận công, độc này, sẽ không vô cớ mà được giải.
Sau đó, Hồ Đại ê a, khoa tay múa chân, hắn ta mới biết, Mộ Dung Khanh thật sự có năng lực tự giải độc, người này nội công vô cùng cao.
Hơn nữa, Thương Mai bị đưa đi, sau khi đi qua Loan Châu thì đi đường thủy, sau đó thuê phòng ở lại Triệu Châu, tiếp tục đi theo đường thủy.
Nhưng cô lại trở nên vô cùng lề mề, lúc muốn ăn cái này, một lúc lại muốn ăn cái gì, một lúc sau lại ghét bỏ quần áo không đẹp, muốn đi mua đồ, đặc biệt lúc ở Triệu Châu, đi qua đường lớn ngõ nhỏ, náo loạn không ăn được nhiều đồ ăn vặt, hơn nữa mỗi lần ăn rất nhiều, đến nỗi mấy người bán hồ lô đều có ấn tượng rất sâu đậm về cô.
Nam Hoài Vương vẫn luôn nhẫn nhịn cô, bởi vì biết không có ai có thể đuổi theo đến đây, theo hắn ta, việc Hạ Thương Mai kéo dài thời gian và cố tình để lại manh mối chỉ là hành động của tên hề.
Lúc lên thuyền ở Triệu Châu, cô không cẩn thẩn đã đẩy Lục Y xuống nước, khiến những người ở bến đò cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Trên đường đi, thực ra hắn ta biết mình đã cùng đường, bởi vì hắn hỏi Thương Khâu mấy lần liên quan đến chuyện đế tinh của mình, nhưng Thương Khâu đều trầm mặc không nói gì.
Hắn ta đã chuẩn bị tâm lý, nếu như thật sự phải chết, cũng sẽ giết chết toàn bộ những người đáng bị chết.
Sau khi Thương Mai lên thuyền, rõ ràng an phận hơn rất nhiều, không còn ồn ào như ở trên bờ.
Nam Hoài Vương không thiếu tiền, chiếc thuyền được thuê là một chiếc du thuyền cho những người giàu có đi du lịch, rất tinh tế, cũng vô cùng xa hoa.
Nhưng, không biết có phải lúc ở trên bờ ăn quá nhiều, ăn quá linh tinh hay không, sau khi lên thuyền bụng vô cùng khó chịu, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện tượng nộn nghén, từ lúc lên thuyền, nôn thốc nôn tháo.
Hơn nữa, cũng bắt đầu không ăn được nữa, những món ăn mà nhà thuyền làm hầu hết là cá, nhưng chỉ cần gửi thấy mùi cá là cảm thấy buồn nôn.
Nhà thuyền là một cặp vợ chồng, còn có hai người chèo thuyền, cứ nghĩ chồng của Hạ Thương Mai là Nam Hoài Vương, mấy ngay nay thấy Hạ Thương Mai nôn rất lợi hại, nhà thuyền liền nói với Nam Hoài Vương: “Gia, hay là đến bến đò ở Ngộ Châu lên bờ lấy cho phu nhân ít thuốc, thấy nàng ấy thực sự rất khó chịu.
”
Nam Hoài Vương đứng ở mạn thuyền, thờ ơ quay đầu lại nhìn Thương Mai đang nôn rất dữ dội: “Không cần đâu, tiếp tục đi, đi chậm một chút là được rồi.
”
Nhà thuyền thở dài nói: “Tiểu nhân đã từng gặp rất nhiều người bị say sóng, nhưng chưa từng thấy ai khó chịu như phu nhân, nếu gia tin tưởng tiểu nhân, ở chỗ tiểu nhân có chỗ thuốc say sóng, có thể đưa cho phu nhân.
”
“Không cần đâu.
” Giọng điệu của Nam Hoài Vương rất lạnh lùng, tâm trạng của hắn ta không tốt, nếu như Thương Mai cũng không thoải mái, hắn ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhà thuyền sững sờ, thấy sắc mặt của hắn ta dường như không được vui, cũng không dám nói nữa, hắn ta làm ăn bao nhiêu năm, không phải là người chưa từng gặp chuyện, vì vậy, cảm thấy vị khách lần này có chút kỳ lạ.
Thương Mai không ngờ tình trạng nôn nghén của mình lại nghiêm trọng như vậy, hơn nữa đột nhiên ập đến, không hề báo trước.
Lục Y nhắm mắt làm ngơ trước sự đau khổ của cô, ngược lại có chút chán ghét, bởi vì cô nôn bẩn quần áo, nàng ta lại phải giúp đỡ thu dọn, vương gia không cho phép bất kỳ người nào tiếp cận nàng ta.
Nhà thuyền cũng không được.
“Ngươi đủ chưa?” Thấy Hạ Thương Mai lại nôn, nàng ta thực sự không kiềm chế được, bước lên hỏi.
Thương Mai đau bụng, nôn đến mức ruột gan cồn cào, sao có thể quan tâm đến sự tức giận của Lục Y chứ? Cô mềm nhũn ở trên sàn tàu, cố gắng kiềm chế những cơn buồn nôn và đau đớn.
Thương Khâu đi qua liếc nhìn, cau mày nói: “Lục Y, giúp phu nhân thu dọn đi.
”
Trước mặt người khác bọn họ gọi Thương Mai là phu nhân, mà không dám gọi vương phi.
Lục Y biết nàng ta phải dọn dẹp, mặc dù tức giận nhưng cũng không giám nổi giận với Thương Khâu, sau đó đi lấy một chiếc khăn, giặt qua sau đó giúp cô lau mặt.
Nàng ta dùng lực rất lớn, dường như muốn lau đi một lớp da trên mặt Thương Mai, Thương Mai đau đớn, nắm chặt lấy cổ tay của nàng ta, móng tay tạo thành một vài đường máu trên tay của nàng ta, Lục Y tức giận, tát cô một cái, đánh đến mức Thương Mai gần như ngất đi.
“Lục Y!” Thương Khâu lên tiếng ngăn cản, vẻ mặt rất không vui.
Lục Y vẫn bưng mặt, nói: “Tiên sinh, trên đường đi nàng ta cứ nôn như vậy cũng không phải là cách, hay là, hủy đứa nhỏ trong bụng ả ta đi.
”
Thương Khâu sửng sốt: “Ngươi đang nói linh tinh cái gì thế?”
Lục Y nhìn Nam Hoài Vương đang đứng trên mạn thuyền, Nam Hoài Vương cũng liếc qua, Lục Y giống như nhận được ám hiệu, nói: “Dù sao bây giờ cũng là binh khí gặp nhau, làm người tốt như vậy làm gì? Hơn nữa nếu như trên đường đi ả ta cứ nôn như thế này ngược lại sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cũng không bất lợi cho chúng ta.
”
Thương Khâu nhìn Nam Hoài Vương, trong lòng biết đây là ý của hắn ta, hắn ta vô cùng hận Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai, suy nghĩ này sợ là đã có từ khi lên đường.
Chỉ là, hắn ta thà nói với Lục Y cũng không nói với hắn ta, chứng minh hắn ta đã nhận định bản thân muốn phải bội lại hắn.
Có lẽ bọn họ cũng có kế hoạch khác, chỉ là không nói cho hắn ta biết.
Hắn ta lạnh lùng nhìn Hạ Thương Mai đang cuộn tròn lại, trước đó cô vẫn luôn rất có tinh thần, hai ngày nay đột nhiên trở thành như vậy, sợ là Lục Y đã âm thầm động chân động tay với cô.
Hơn nữa lúc trước Lục Y không xem là cung kính với Hạ Thương Mai nhưng lúc hầu hạ cũng rất tận tâm, thái độ trước và sau quá khác biệt, không thể không có nguyên nhân.
Lục Y nói: “Tiên sinh, chủ nhân của ngài là vương gia.
”
Thương Khâu quay người lại: “Đúng, vương gia quyết định làm như thế nào thì cứ làm như vậy đi, tại hạ không nên hỏi.
”
Hắn ta đi mấy bước, đột nhiên, lại quay người đi thẳng về phía Nam Hoài Vương, chắp tay nói: “Vương gia, nếu như không làm hại đến Hạ Thương Mai, còn có đường lui.
”
Đôi mắt Nam Hoài Vương ngưng tụ lại một tia hàn ý, vô cùng sâu: “Bổn vương thà chết cũng không cần đường lui.
”
“Vương gia, giữ lại núi xanh không lo không có củi!”
“Tiên sinh, suy nghĩ không giống nhau thì không có cách nào thảo luận, lần này tiên sinh giúp ta lấy lại Nam quốc, sau này tiên sinh cứ sống những ngày tháng tiêu diêu tự tại của mình đi.
” Nam Hoài Vương hờ hững nói.
Đôi mắt Khâu Thương tĩnh lặng, chắp tay nói: “Tại hạ mong vương gia có thể thành công.
”
Câu nói này cũng là nghĩ một đằng nói một nẻo, bởi vì trong lòng hắn ta có lẽ đã có dự đoán.
Chỉ là hắn không thể để vương gia hại Hạ Thương Mai.
Bởi vì, nếu như Hạ Thương Mai thật sự xảy ra chuyện gì, Mộ Dung Khanh sẽ không chút niệm tình, chết, không đáng sợ, nhưng điều đáng sợ là sống không bằng chết, vương gia lại cho là điều tồi tệ nhất chẳng qua là cái chết, mà không biết có những lúc chết mới là điều hạnh phúc.
.