Lục Y vừa đi ra ngoài bưng thuốc, thấy tình hình bỗng thay đổi nên quay về, khi thấy Thương Mai đâm Nam Hoài vương bị thương, thì giận dữ, vội lao tới đá Thương Mai đã hôn mê dưới sàn, rồi chạy tới đỡ Nam Hoài vương.
“Vương gia, người chảy máu rồi.
” Nàng ta thấy cổ Nam Hoài vương máu bắn tung tóe, thì cả kinh.
Nam Hoài vương che cổ mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi gọi người vào đây đổ thuốc vào miệng nàng ta trước đi.
”
Lục Y hét ra ngoài cửa: “Người đâu!”
Thương Mai nhanh chóng tỉnh lại, thấy ai đó đang nắm tóc, bóp miệng cô, thì không kịp nghĩ ngợi, đã nhấc chân lên đạp, rồi bắt đầu vùng vẫy.
Nước thuốc nóng hổi vương vãi trên mặt cô, răng cô chạm vào bát sứ, gò má bị bóp đến phát đau, bên tai lại vang lên tiếng giận dữ của ai đó: “Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn uống hết đi, bằng không, ngươi sẽ càng chết khó chịu hơn.
”
Thương Mai mở mắt ra, khuôn mặt dữ tợn của Lục Y đã xuất hiện ngay trước mắt, cô ra sức tát vào mặt nàng ta, nhưng không tát trúng, mà ngược lại còn bị nàng ta tát lại.
Cô cảm thấy trán mình lại rỉ máu, nên vươn tay lau đi, chưa kịp nhìn thử đã bị Lục Y tát tiếp: “Đồ tiện nhân, chúng ta đã cho ngươi mặt mũi mà ngươi lại không thèm.
”
Thương Mai choáng váng, đầu óc và tai đều vang lên tiếng ong ong.
Đúng lúc này, một bóng người bỗng xông vào, Lục Y chưa kịp nhìn rõ là ai đã bị đá bay ra ngoài, đập vào vách tường rồi nện xuống sàn, Thương Mai nghe thấy rất rõ tiếng xương sườn vỡ vụn và tiếng hét đau đớn của Lục Y.
Cả người Thương Mai được một đôi tay rắn chắc ôm lấy, sự ấm áp quen thuộc làm cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa ngửi thấy mùi máu tanh trên người hắn, tim cô lại chùng xuống, hắn bị thương rồi.
Nam Hoài vương thấy Mộ Dung Khanh tới thì ngạc nhiên, rồi khẽ cười: “Ta thật sự xem thường ngươi rồi, không ngờ ngươi vẫn có thể đuổi theo tới đây.
”
Mộ Dung Khanh thấy Thương Mai bị thương, thì đáy mắt bùng lên lửa giận, nhưng không vội ra tay, mà dùng tay lau trán cô, dịu dàng hỏi: “Thương Mai, nàng vẫn ổn chứ?”
Thương Mai đã bình tĩnh lại, cố gắng để mình không ngất xỉu: “Ta không sao.
”
Cô chắc chắn ban nãy cô chưa uống giọt thuốc nào.
Hắn dìu Thương Mai ngồi xuống bên cửa sổ, rồi dịu dàng nói: “Nàng ngồi đây đợi ta.
”
Thương Mai vội gật đầu, thấy nhiều người đang gấp gáp tiến vào, mắt cô lại thoáng qua tia hoảng loạn, nhưng không nói gì, để hắn khỏi nhụt chí, cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn: “Chàng phải cẩn thận.
”
Mộ Dung Khanh chỉ có một thanh kiếm gãy, hơn nữa không biết hắn nhặt nó ở chỗ nào, mà lưỡi kiếm cũng không còn.
Nam Hoài vương cười khẩy: “Các ngươi xông lên hết cho ta, bản vương không cần mạng hắn, mà chỉ cần một cánh tay và một cái chân của hắn thôi.
”
Lúc ở trên bờ, thuyền gia đã nói, cơn bão này tới rất đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước.
Giờ bên ngoài sấm chớp vang dội, rồi đùng, một tiếng nổ chiếu sáng cả góc trời.
Sau tiếng sét này, gió đã lùa vào thổi tắt nến trong phòng, làm cả căn phòng tối mịt, không ai nhìn thấy ai.
Nhưng, cao thủ xuất chiêu chưa từng dùng mắt.
Thương Mai chỉ nghe thấy tiếng kiếm lướt qua trong căn phòng, kiếm khí keng keng rất ác liệt, nơi nào có kiếm khí chém đến, thì bàn ghế đều bị chém thành hai.
Thương Mai chỉ thấy tim mình đã lên tới cuống họng, vì cô ngửi thấy có mùi máu tanh, nhưng không biết của ai.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng người đang đánh nhau đều biết rất rõ tình thế của mình, rõ ràng Mộ Dung Khanh đang bị động, vì hắn phải bảo vệ Thương Mai ở phía sau, không cho phép bất kỳ người nào tới gần cô, nên dù bản thân hắn có cơ hội né tránh, nhưng mỗi khi nghe thấy kiếm khí tới gần cô, hắn đều bất chấp nguy hiểm, chống đỡ thay cô, cũng vì thế mà bị thương nhẹ mấy lần.
Lúc Thương Mai đang hoảng loạn, bỗng có người bóp cổ cô, nhân lúc có tia chớp cô vội nhìn qua đó, không ngờ lại là Lục Y đã bị Mộ Dung Khanh đá bay.
Nàng ta dữ tợn như ác quỷ, bóp cổ Thương Mai, căm hận nhìn chằm chằm cô: “Chuyện này đều tại ngươi, nếu không có ngươi, thì tiên sinh sẽ không ruồng bỏ Vương gia, Vương gia cũng sẽ không đến nỗi xuất chiêu hiểm như vậy.
”
Thương Mai bị nàng ta bóp đến mức sắp không thở được, mặt cô đỏ bừng, cổ họng phát ra mấy tiếng ú ớ, Lục Y tức giận gầm lên: “Ngươi đi chết đi!”
Một tia sáng lạnh lẽo bắn ra từ tay Thương Mai, rồi xẹt qua cổ Lục Y.
Lục Y ngẩn người, rồi cổ tuôn máu ra, cả người bỗng ngã xuống, đè lên người Thương Mai.
Mùi máu tươi xộc vào mũi Thương Mai, máu của Lục Y hầu như đều bắn hết lên người cô, cô dùng sức đẩy nàng ta ra, một tia chớp lại lóe lên, đúng lúc Mộ Dung Khanh nhìn qua đó, thấy cả người Thương Mai đều là máu, thì sợ đến mức hồn bay phách lạc, nhất thời lơ là, liền bị Nam Hoài vương cầm trường kiếm chém vào cánh tay, tuy đã vội tránh, nhưng vẫn bị thương.
Thương Mai hét lên, không biết cô lấy đâu ra sức lực, mà bò tới, dùng hết sức bổ nhào về phía Nam Hoài vương, làm hắn ta bay ra ngoài.
Nhưng bản thân Thương Mai cũng ngã xuống sàn, trán cô lại bị thương, máu tươi tuôn ra, nhưng cô chẳng hề để tâm, mà một tay cầm kim châm tiếp tục nhào về phía Nam Hoài vương.
Cô chỉ muốn kèm cặp Nam Hoài vương, để Mộ Dung Khanh rút lui an toàn, chứ không quan tâm đến việc sống chết của mình.
Nhưng cô đâu phải đối thủ của Nam Hoài vương?
Nam Hoài vương nhanh chóng bật dậy, mũi kiếm như cung tên bắn lên nóc nhà rồi lại rơi xuống, nhắm ngay bụng Thương Mai.
Nếu thanh kiếm này đâm xuống, dù là Thương Mai hay đứa bé trong bụng cô cũng sẽ bỏ mạng.
Sấm sét không ngừng giáng xuống bầu trời đêm, chiếu sáng cả căn phòng, Mộ Dung Khanh phân tâm, nhưng vì hắn đã bị thương cộng thêm mấy cao thủ đang bao vây công kích, nên chẳng thể xông tới cứu Thương Mai được, hơn nữa vì phân tâm, mà hắn tiếp tục bị đâm hai ba nhát kiếm.
Trong lúc tình thế đang ngàn cân treo sợi tóc, thì một tiếng gió nhanh chóng vang lên bên tai, lần này cô đã nghe thấy rất rõ, là Sợi dây sẹo.
Cô hét lên, rồi giơ tay lên, Sợi dây sẹo rơi xuống tay cô ngay, nó quấn hai vòng vào cổ tay cô và mấy vòng quanh thân kiếm Nam Hoài vương, thanh kiếm liền đứt thành mấy khúc.
Thanh Mai đứng dậy nói với Mộ Dung Khanh: “Lão Thất, chàng hãy nhận lấy Sợi dây sẹo!”
Sợi dây sẹo vững vàng bay về phía Mộ Dung Khanh, hắn vội ném thanh kiếm gãy, rồi nhận lấy Sợi dây sẹo, thấy Thương Mai có thể đứng dậy, hơn nữa còn phá hủy kiếm Nam Hoài vương, thì biết mặc dù cô bị thương nhưng không nghiêm trọng, nên nhanh chóng khôi phục sức chiến đấu.
Căn phòng chỉ còn lại tiếng Sợi dây sẹo va vào thân kiếm, rồi lại chìm trong bóng tối.
Cô nghe thấy tiếng có người bay ra ngoài, rồi Sợi dây sẹo quấn quanh eo, nhấc bổng cả người cô lên, một cánh tay nhanh chóng ôm lấy cô, rồi bay ra ngoài cửa sổ.
Lúc hai người tiếp đất, trời đổ cơn mưa như trút nước, khắp trời gần như không có một chút ánh sáng.
Mộ Dung Khanh chặt đứt dây cương buộc ngựa, rồi ôm Thương Mai ngồi lên lưng ngựa, thúc ngựa bỏ chạy.
Phía sau không ngừng vang lên tiếng vó ngựa của truy binh, Thương Mai có thể nghe thấy tiếng rống giận của Nam Hoài vương ở phía xa xa: “Mau giết bọn họ cho ta, bản vương không tiếc thứ gì cả, miễn sao giết được bọn họ.
”
Mưa ngày càng nặng hạt, làm mờ mắt cả người và ngựa, nhưng roi ngựa không ngừng đánh xuống, làm ngựa chạy điên cuồng, không xác định được phương hướng, chẳng biết phải chạy đi đâu.
Mấy chục đội quân tinh nhuệ đang đuổi theo sát nút.
Thương Mai thầm nghi ngờ, lúc Nam Hoài vương dẫn cô đi, còn chưa tới mười người, sao giờ lại có nhiều truy binh đến thế?
Tất nhiên cô không hề biết, ngoài mười người cô nhìn thấy, thì còn có mấy chục người theo Nam Hoài vương tới đây, nhưng bọn họ không đi cùng, mà lại từ tốn đi phía sau, giờ ẩn mình ở đây rồi, tất nhiên phải tập hợp lại.
.