Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ


Thương Mai cố gắng đi vào nhưng không biết phải đi từ chỗ nào.
Cô lui về phía sau vài bước, muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng lúc lui về sau rồi thì lại thấy nơi này chính là một ngọn đồi nhỏ trồng trúc, hoàn toàn không phải là miếu Long Vương, ngược lại bên trái cô vốn là ngọn đồi nhỏ bây giờ lại trở thành một con đường thẳng.
Tại sao lại như vậy?
"Lão Thất!" Cô lại hô một tiếng.
Trong rừng trúc liền có một người đi ra.

Chính là Mộ Dung Khanh đang tươi cười bước tới: "Không vào được đúng không? Thật ra trận pháp này chính là thuật che mắt...Sao lại thế này?"
Lúc hắn xoay người, đột nhiên dừng lại, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ.
"Sao thế?" Thương Mai thấy khác lạ liền hỏi: "Có phải còn chỗ nào sơ hở không?"
Mộ Dung Khanh ngây người dụi mắt, vươn tay ra đụng vào mấy hàng trúc kia, sau đó nhìn xung quanh một vòng, vẻ mặt ngạc nhiên: "Sao lại thế này?"
"Có phải trận pháp sai rồi không?" Thương Mai lo lắng hỏi.

Trước đây cô chưa từng nghe hắn nói biết trận pháp, nên cô cảm thấy dù hắn có hiểu cũng chỉ là chút ít lông gà vỏ tỏi, không thể bày trận được.
"Thương Mai, nàng có nhìn thấy miếu Long Vương không?" Mộ Dung Khanh quay đầu lại hỏi cô.
Thương Mai lắc đầu: "Không nhìn thấy, chỉ là một hàng trúc và mấy tảng đá, làm gì có miếu Long Vương? Ngươi có nhìn thấy không?"
"Ta cũng không nhìn thấy." Mộ Dung Khanh cảm thấy không thể tin.

Chẳng lẽ trận pháp của hắn đã trở nên xuất thần nhập hóa như vậy sao?
Hắn nắm tay Thương Mai chậm rãi đi vào rừng trúc.

Dưới chân có rất nhiều dây leo, dây leo quấn quanh, phải đi thật cẩn thận.
"Trời ạ, có rắn!" Thương Mai hoảng hốt.
Mộ Dung Khanh nhìn sang, quả nhiên trên rừng trúc lít nha lít nhít rắn trúc, cỡ chiếc đũa, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là lá trúc.
Mộ Dung Khanh vội kéo cô bước nhanh vào trong.

Cách đi vào trận là dựa theo trận pháp của hắn nên có thể bình an vô sự bước vào.
Sau khi đi vào, nhìn ra phía ngoài, vẫn là trận pháp do hắn bày, có thể nhìn thấy con đường bên ngoài, bên trái vẫn là ngọn đồi nhỏ và rừng cây nhỏ.
Thương Mai thấy vẻ mặt ngơ ngác hốt hoảng của hắn liền hỏi: "Sao vậy?"
"Kỳ lạ Thật!" Mộ Dung Khanh thì thầm.
Hắn chỉ ra bên ngoài nói: "Ta đã từng bày trận này, rất đơn giản, cùng lắm chỉ có tác dụng cản đường hoặc che tầm mắt, chưa từng thử qua bên ngoài trận pháp là không nhìn thấy mọi thứ bên trong trận pháp."
Thương Mai thầm giật mình: "Tại sao lại như vậy? Lúc chúng ta ở bên ngoài quả thật không nhìn thấy miếu Long Vương mà."
Mộ Dung Khanh cảm thấy không có khả năng, nên đi ra đi vô rất nhiều lần, kết quả vẫn như vậy.
Hai người nhìn nhau, sau đó trở về bên trong miếu Long Vương, ngồi trên đống rơm.

Thương Mai hơi e ngại ngẩng đầu, nào ngờ cô thấy trên mắt rồng dường như lóe lên.
Cô xoa mắt nhưng lại không nhìn thấy gì.

Đáy lòng không khỏi cười gượng.

Đúng là càng ngày càng nghi thần nghi quỷ.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn độn, ánh mắt Mộ Dung Khanh hơi lóe lên.

Hắn ngăn Thương Mai lại, rón rén bước tới cửa nhìn ra, chỉ thấy mấy chục tên giả dạng gia đinh, bước ngang qua miếu Long Vương, trong đó có một nam tử mặc đồ tơ lụa, chính là người mà có hóa thành tro hắn cũng nhận ra.
Đệ đệ tốt của hắn.
Nhất thời đáy mắt Mộ Dung Khanh lóe lên sát khí, hắn duỗi tay ra, sợi dây sẹo bay lên, nhanh chóng quấn quanh cổ tay hắn.
Chỉ đợi những người kia phát hiện, hắn sẽ lập tức lao ra.
Chỉ là những người đó dường như không nhìn thấy bọn họ, thậm chí còn không tìm được miếu Vương, chỉ một mực đi về phía bên trái.
Ngược lại trong đó có một hai người nghi ngờ nhìn xung quanh, sau đó bước lên phía trước nói với Nam Hoài vương: "Thuộc hạ nhớ, miếu Long Vương ở gần đây thôi."
"Vậy tại sao không tìm thấy?" Nam Hoài vương dừng chân liếc nhìn xung quanh một hồi.

Hắn ta luôn cảm thấy nơi có gì đó là lạ nhưng không nói ra được lạ ở chỗ nào.
"Có lẽ, có lẽ ở đằng trước." Người kia nói.
Nam Hoài vương phất tay: "Để ba người ở lại đây, còn lại theo bổn vương đi về trước."
Ba người ở lại đi lung tung, một người đứng trước rừng trúc muốn đi vào, người ở phía sau nhanh tay kéo bả vai gã nói: "Ngươi điên à? Không thấy mấy con rắn độc kia sao?"
Người kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sắc mặt tái xanh bước nhanh trở về, sau đó mềm nhũn ngã trên mặt đất: "Trời ạ, sao có nhiều rắn độc như vậy?"
"Có lẽ tại mưa lớn nên bọn chúng đều chạy hết ra ngoài."
"Nhắc tới cũng lạ, mưa xối xả hai ngày, nhưng khắp nơi lại không xảy ra lũ lụt, ngay cả mực nước ở bến tàu cũng không lên cao.

Đáng lẽ ra lúc mưa lớn, mực nước của các con sông lục địa phải dâng lên rất nhanh mới đúng, bởi vì nước khắp nơi đều đổ vào các các con sông lục địa."
"Đúng, hai ngày nay mưa xối xả tựa như chưa bao giờ được mưa vậy." Một người khác tiếp lời nói.
Thương Mai và Mộ Dung Khanh nhìn nhau.

Thật ra bọn họ cũng phát hiện ra vấn đề này.

Hai ngày nay mưa lớn như vậy, đừng nói núi sẽ sập, vấn đề đất xốp cũng sẽ xuất hiện, nhưng trước đó bọn họ đi loanh quanh bên ngoài một hồi chỉ phát hiện được ngoài ít bùn màu vàng ra, còn lại hầu như không có dấu vết nào của trận mưa to.

Thậm chí nói thẳng ra là ngay cả ngọn cỏ cũng không bị ngã.
Phủ Thanh Châu thật kỳ lạ.
Bởi vì kẻ địch không phát hiện nên hai người cũng thoáng yên tâm.
Tốt nhất là bọn họ nên tách ra.

Bởi vì bây giờ thương thế của lão Thất khá nặng, nếu đánh nhau thật, bọn họ sẽ thua.
Vô số chuyện kỳ lạ khiến Thương Mai không nhịn được hỏi: "Sợi dây sẹo này trở về bằng cách nào?"
Mộ Dung Khanh cởi sợi dây sẹo xuống nói: "Trước đó nghe Xà cô nói, sợi dây sẹo này là vật có linh tính, biết nhận chủ."
"Nhận chủ bằng cách nào?"
"Hẳn là máu, máu của chủ nhân."
Thương Mai suy nghĩ một hồi: "Trước đó trán ta bị thương, trong tai liền nghe được ít tiếng gió, bây giờ nhớ lại có lẽ là tiếng sợi dây sẹo bay lên, nó và ta tâm linh tương thông."
"Ừm, có lẽ là như vậy." Mộ Dung Khanh vén tóc cô lên kiểm tra vết thương, vừa đau lòng lại vừa giận dữ nói: "Còn đau không?"
Thương Mai lắc đầu: "Đỡ nhiều rồi."
"Xin lỗi!" Mộ Dung Khanh áy náy nói.
Thương Mai nắm chặt tay hắn, khẽ nói: "Đừng nói mãi những lời này.

Tại ta không cẩn thận, lúc thấy Thương Khâu ta nên cảnh giác mới phải."
Cô nhớ tới Linh Lỵ, không khỏi lo lắng nói: "Không biết Linh Lỵ thế nào rồi? Nàng ta xuống núi cùng lúc với ta nhưng Thương Khâu chỉ bắt ta đi."
"Hẳn là không sao đâu.

Lão Vương gia ở ngay trên Hàn Sơn." Mộ Dung Khanh trấn an nói.
Thương Mai nhớ tới tình hình lúc đó nói: "Thật ra Thương Khâu này đúng là người có tài, biết đủ thứ chỉ tiếc hắn ta đã nhận sai chủ."
"Hắn ta vốn dĩ là người tu đạo, tinh thông y thuật, tử vi, tướng số.

Ta nhớ trước kia lão tổ tông cũng có nói, hắn ta rất có tuệ căn.

Ngay cả lão tổ tông cũng biết hắn ta, có thể thấy hắn ta rất nổi tiếng.

Người như vậy nếu được nhân sĩ chính đạo dùng nhất định sẽ tạo phúc cho dân chúng."
Mộ Dung Khanh rất thưởng thức kẻ có tài, tuy hận Thương Khâu nhưng cũng thấy rất đáng tiếc cho hắn ta.
"Là Thương Khâu lén trả châm lại cho ta, ta mới bảo vệ được bản thân." Thương Mai nói.
Cô nói vậy nhưng trong lòng lại thấy bất an.
"Liệu Thương Khâu có bị giết không?" Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh gật đầu: "Sẽ, dựa theo hiểu biết của ta về lão Bát, hắn ta sẽ không dung túng bất luận kẻ nào phản bội hắn ta.

Ai phản bội hắn ta đều phải chết.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui