Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ


Trong một đống bụi mù, cô nhìn thấy mũi tên bay sang như mưa.

Cô khẽ buông tay, nhắm mắt lại, đúng là người của Nam Hoài vương, cô tiêu đời rồi!
Cô lăn xuống lưng ngựa, cơ thể đau đớn như bị mấy chiếc xe cán qua, hai mắt tối sầm, trong mông lung, cô nhìn thấy một con ngựa đen chạy đến như bay, người nọ còn chưa đợi ngựa dừng hẳn lại đã xoay người leo xuống, chạy nhanh về phía cô.

Là Tần Châu, là Tần Châu!
Binh lính đuổi theo phía sau cô nhìn thấy Tần Châu lập tức rối rít giục ngựa lui lại.

Cô ráng dồn sức, giữ chặt ống tay áo Tần Châu, dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, gầm nhẹ: “Miếu Long Vương, lão Thất!”
Vừa nói xong, bóng đêm ập đến, đã không còn biết gì nữa.

Tần Châu thấy Thương Mai cả người đãm máu, gần như muốn phun máu tươi, nàng bế Thương Mai lên, quát lớn: “A Cảnh!”
A Cảnh dẫn theo một nghìn năm trăm người chạy thẳng đến miếu Long Vương.

Tần Châu lại dẫn Thương Mai về nha môn Thanh Châu, tri phủ Thanh Châu thấy đám Tần Châu đã đi ra ngoài, mới vừa thở phào nhẹ nhõm định kêu người đi tìm cứu binh, lại thất Tần Châu ôm một nữ tử người toàn là máu vào, con chưa lấy lại tinh thần, Tần Châu đột nhiên quát to: “Kêu đại phu giỏi nhất Thanh Châu đến đây, ngay lập tức, nếu nàng có chuyện gì, bổn tướng chém đầu ngươi!”
Tri phủ Thanh Châu hai chân mềm nhũn, muốn xụi lơ trên mặt đất, nhưng vì đầu của bản thân, ông cố gắng đứng dậy, rống to: “Còn đứng đờ ra đó làm gì? Đi tìm Trương đại phu, Lý đại phu, Hoàng đại phu, Tề đại phu, chỉ cần là đại phu đều kéo về đây hết cho ta.


Ngoại trừ những lúc đi thu bạc ra, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời làm quan của tri phủ Thanh Châu làm việc dứt khoát nhanh gọn như thế.

Miếu Long Vương.

Đây là một cuộc chém giết vô cùng vui sướng, Mộ Dung Khanh chiến đấu như không muốn sống nữa, phối hợp hoàn mỹ với sợi dây sẹo, giết mấy người liên tiếp.

Hắn cũng bị thương rất nhiều nơi, áo choàng bẩn thỉu bây giờ đã nhuộm máu đỏ tươi, trông vô cùng bi tráng.

Bầu trời dần tối xuống, sắp sửa có mưa to, trong đao quang kiếm ảnh đột nhiên vang lên một trận sấm sét, tia chớp vạch ra trên đỉnh đầ, ngôi miếu Long Vương này hình như cũng đang gầm thét.

Nam Hoài vương đứng trước cửa miếu Long Vương, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Long Vương giống như đang vặn vẹo dữ tợn, vô cùng kinh khủng.

Hắn không hề sợ hãi, chỉ lạnh nhạt cong môi cười, bước vào, tụ tập nội lực trong tay vào thân kiếm, búng người lên, chém rớt đầu rồng.

Hắn cười lạnh: “Chỉ là một bức tượng đá mà cũng muốn dọa bổn vương?”
Một tia chớp đánh thẳng xuống, trong miếu Long Vương lập tức bắn ra tia lửa điện, Nam Hoài vương cứng đờ người, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lại một tia sấm sét đánh xuống, nóc nhà miếu Long Vương bị đánh lủng một lỗ.

Sau đó nghe thấy một tiếng vang “ầm ầm” thật lớn, miếu Long Vương sụp đổ, bụi bậm mù mịt gần như che khuất mặt trời.

Mọi người đều hoảng sợ ngây người trước biến cố này, chẳng qua chỉ là một tia sét, xẹt chút tia lửa, sao lại có thể đánh sập một tòa miếu kiên cố chứ?
Mộ Dung Khanh đã cảm nhận được điều kỳ quái trong miếu Long Vương này từ lâu, bây giờ thấy nó đột nhiên sập xuống, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, giống như có ai đó đang tức giận, nhưng giận ai chứ? Hơn nữa là ai đang giận?
Cũng không thể là Long Vương giận đúng không? Hai huynh đệ bọn họ chém giết, liên quan gì đến Long Vương chứ?
Nam Hoài vương không hề sợ hãi, dương kiếm chỉ Mộ Dung Khanh, ác độc nói: “Ông trời cũng cho là ta không đúng, ta không phục, ta muốn làm trái ý trời.


Bầu trời giống như lập tức tràn ra vô số ánh đèn, tia chớp lan ra khắp nơi, đốt cháy khu vực núi non quanh miếu Long Vương, nơi sấm sét lan đến đều bốc lên ngọn lửa hừng hực.

Tất cả mọi người ở đây đều đã từng gặp qua chuyện lớn, đều không sợ chết, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh nguy hiểm kích thích như thế, không sợ chế nhưng lại sợ những sức mạnh không biết tên, cả đám sợ hãi đến nhũn chân, đều dừng đòn tấn công lại.

Nam Hoài vương tức giận nói: “Còn đứng đờ ra đó làm gì? Chém đầu hắn xuống, đưa đến cho Nhiếp Chính vương Phi!”
Hắn nhảy lên, trường kiếm chỉ thẳng vào Mộ Dung Khanh, thế tấn công của kiếm này rất mạnh mẽ, không hề để ý đến bản thân, giống như kiếm này muốn lấy mạng đổi mạng với Mộ Dung Khanh.

Mọi người cũng lấy lại tinh thần, bao vây lại.

Bọn họ đều là cao thủ hàng đầu, chưa từng thử qua cách chiến đấ không biết xấu hổ nào như thế, nhưng nơi này thật sự quá kỳ bí, bọn họ chỉ muốn giết chết Mộ Dung Khanh sau đó nhanh chóng rời đi, cũng không rảnh lo cái gì mà cần mặt mũi không hay.

Mộ Dung Khanh cầm sợi dây sẹo múa may vô cùng uy vũ như rồng bay cản lại rất nhiều đao kiếm trí mạng cho Mộ Dung Khanh, nhưng song quyền khó địch lại bốn tay, huống chi có nhiều cao thủ bao vây như thế, đều dùng ra những chiêu thức giết người, hắn lần lượt bị trúng kiếm, bị đá ngã lăn ra đất.

Một thanh kiếm chống ngay tim hắn, Nam Hoài vương cười dữ tợn: “Ca ca, cuối cùng ngươi cũng chết dưới tay ta.


Hai mắt Mộ Dung Khanh đỏ rực, dùng hết sức lực của bản thân đánh ra một chiêu, sơi dây sẹo xuyên qua ngực của Nam Hoài vương, cùng lúc đó, kiếm của Nam Hoài vương cũng đâm vào tim hắn.

Sấm chớp vang ầm ầm trên đỉnh đầu, tia chớp như ngọn lửa thay phiên đánh xuống, xung quanh toàn là ngọn lửa hừng hực.

Nam Hoài vương từ từ ngã xuống đất, trên mặt đầy vẻ vui sướng tràn trề sảng khoái, hắn ta giết Mộ Dung Khanh, giết hắn.

Tia chớp bao vây phạm vi một dặm quanh miếu Long Vương, lửa liên tục cháy lên, thị vệ và cao thủ do Nam Hoài vương mời đến đều bị bao vây trong biển lửa, muốn nhảy ra ngoài lại dính lửa lên người, lắn lộnn đầy đất cũng không thể dập tắt được ngọn lửa cuối cùng tất cả đều bị ngọn lửa bao phủ.

Nếu người qua đường nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ sợ chết khiếp.

Mộ Dung Khanh chỉ cảm thấy tất cả ồn ào náo động đều dừng lại, tất cả đều rất yên lặng, nơi hắn nhìn thấy là một vung trời trong sáng, những đám mây đen đều đã tan đi hết.

Hắn nhớ rõ, vào cái lần nhìn thấy Thương Mai ở trong cung, nữ tử mặt đầy máu kia lại kiên cường quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, cũng không làm người ta cảm thấy thê thảm.

Nữ tử kiên cường đó bước từng bước một vào tim hắn, làm đảo lộn.

cả cuộc đời hắn.

Cô mang thai con của hắn, hắn tha thiết chờ mong, chờ con của bọn họ ra đời, hắn vẫn luôn muốn làm một người phụ thân tốt, muốn làm một người chồng tốt, muốn sống cùng Thương Mai cả đời.

Bây giờ lại không thể rồi.

Sự sống đã dần dần xói mòn, dường như anh có thể cảm nhận được hơi thở của anh dần tan đi.

Suy nghĩ lung tung ập vào trong đầu óc, hình như hắn đang ở chiến trường, nghe được âm thanh vó ngựa đao kiếm.

Năm đó hắn mới mười sáu tuổi, đã cùng Tiêu Hầu và Trần thái quân xuất chinh, từ một tên lính quèn vô danh trở thành đại tướng có thể chịu trách nhiệm một phương ở Đại Chu, cả đời hắn có vô số vinh quang, hắn lại chỉ muốn sống những ngày tháng bình an cùng cô.

Trong ánh lửa, hình như có một người bước ra, hắn nhìn không rõ dáng vẻ của người đó, lại thấy hắn đi về phía Nam Hoài vương, lại đi về phía hắn, hắn ta cúi người xuống, Mộ Dung Khanh cố gắng muốn nhìn thấy rõ hắn ta, nhưng mặt hắn ta giống như bị bọc một tầng ánh sáng, không thể nào nhìn thấy rõ được.

Hắn cảm thấy ngực đau buốt, lại ấm áp, hắn hơi nhúc nhích tay: “Ngươi! ”
Lại không nói ra lời, đầu óc càng lúc càng nặng, khung cảnh trước mắt dần mờ đi, sau đó lại chìm vào trong bóng tối.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui