Tần Châu đi ra ngoài thì nhìn thấy một đơn thuốc dưới đất, nàng ta nhặt lên xem, là đơn thuốc Thương Mai vừa kê.
“Tên mập chết bầm này thật to gan!” Tần Châu giận dữ nói.
Nàng ta cũng không vội vã đi hỏi tội trước mà ra lệnh cho A Cảnh xếp thêm một cái giường vào phòng Mộ Dung Khanh, sau đó cho người đi bốc thuốc mới bước tới trước nha môn, muốn tìm tri phủ đại nhân hỏi cho rõ.
Tần Châu vừa đến nơi đã gặp Tri phủ đại nhân đi vào từ bên ngoài, nàng ta thét lên: “Mộc đầu!”
Lúc này Tri phủ đại nhân cũng không sợ hãi, ông ta thẳng lưng, tức giận nói: “Nữ tặc nhà ngươi dám gọi thẳng tục danh của bản quan?”
“Nữ tặc?” Tần Châu ngơ ngẩn, mấy ngày nay Tri phủ vô cùng nghe lời, nàng ta cứ tưởng Tri phủ đã tin tưởng thân phận của nàng, tin tưởng thân phận của Mộ Dung Khanh và Thương Mai.
“Bản quan giả vờ tin ngươi mấy ngày để dụ ngươi, bây giờ quan binh của Triệu Châu vệ sở doanh đã đến rồi, để xem ngươi chạy trốn đi đâu!” Tri phủ đại nhân tràn đầy sức sống nói.
Tần Châu đi ra ngoài, quả nhiên gặp được một tướng lĩnh mặc áo giáp dẫn binh lính bước vào.
Có lẽ người này là Dương tướng quân của Triệu Châu vệ sở doanh.
Người của hắn ta đã bao vây nha môn, khi nãy Tri phủ ra ngoài tiếp đón thì họ đã đến, trên đường cũng biết rõ tình hình, chỉ là Dương Tướng quân vẫn chưa biết đối phương có bao nhiêu người.
Bởi vậy hắn ta chỉ cho người bao vây nha môn, không tùy tiện ra tay.
Dương gia tướng nhìn thấy Tần Châu liền ngẩn ra, lập tức bước nhanh tới, chắp tay bảo: “Mạt tướng đang nói sao vẫn chưa thấy giặc cỏ, hóa ra là quận vương gia tới, sợ là đã xua đuổi giặc cỏ đi rồi phải không?”
“Là Dương Tướng quân à?” Tần Châu nhận ra hắn ta, lúc trước nàng đã gặp một lần, hắn ta đã tới bữa tiệc do Mộ Dung Khanh chiêu đãi.
Tần Châu không biết nhiều quan văn nhưng lại khá chú ý tới võ tướng, vì vậy tuy mới gặp qua một lần nàng ta vẫn nhớ rõ.
Tri phủ đại nhân nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, mặt lập tức biến sắc, chân mềm nhũn, tương lai của ông ta thật đáng lo!
“Giặc cỏ gì cơ?” Tần Châu liếc nhìn Tri phủ đại nhân, hỏi Dương Tướng quân.
Tri phủ đại nhân ngã phịch xuống đất, run rẩy nói: “Chuyện này! hoàn toàn là hiểu lầm!”
Dương Tướng quân thấy vậy cũng hiểu đại khái, chắc chắn tên Tri phủ này không có mắt nhìn, coi Tần Châu là kẻ trộm.
“Dương Tướng quân tới thật đúng lúc, Vương gia đang ở bên trong.
” Tần Châu trả lời.
Dương Tướng quân nghiêm mặt, chắp tay nói: “Xin quận vương gia hãy dẫn đường!”
Tim Tri phủ đại nhân run rẩy, thật sự là Nhiếp Chính vương sao?
Ông ta nhảy dựng lên, đơn thuốc, đơn thuốc!
“Hạ quan đi lấy thuốc.
”
“Tri phủ đại nhân!” Tần Châu chậm rãi gọi ông ta lại: “Sao dám làm phiền ngài? Thuốc đã có người đi lấy rồi.
”
Tri phủ đại nhân khom lưng chắp tay, đau khổ nói: “Quận vương gia, ngài gọi hạ quan một tiếng Mộc đầu là được.
”
“Không dám!” Tần Châu “hừ” một tiếng, sau đó dẫn Dương Tướng quân vào phòng.
Khi nhìn thấy Mộ Dung Khanh bị thương nặng đang hôn mê, Vương phi cũng bị thương, Dương Tướng quân cảm thấy rất nặng nề.
Tần Châu lên tiếng: “Tướng quân, bản tướng có một yêu cầu hơi quá đáng.
”
“Mời quận vương gia nói!” Dương Tướng quân đáp.
“Xin tướng quần hãy đích thân vào kinh thành, cầu kiến thái hoàng thái hậu để nói cho bà ấy biết tình hình của Vương gia.
”
E rằng hiện tại trong kinh thành đang có rất nhiều người tìm kiếm Thương Mai và Mộ Dung Khanh, nàng đoán chắc thái hoàng thái hậu sẽ rất lo lắng, chỉ là việc này không phải muốn giao cho ai cũng được, tốt nhất nên nhờ Dương Tướng quân thực hiện.
Trước đó nàng đã nghĩ cử người của mình vào kinh thành, nhưng việc tướng sĩ Bắc Mạc cầu kiến thái hoàng thái hậu là gần như không có khả năng, vì thế gặp được Dương Tướng quân, nàng cũng giải quyết được mối lo.
Dương Tướng quân chắp tay trả lời: “Vâng, mạt tướng sẽ vào kinh thành ngay.
”
Nói xong, hắn ta chắp tay với Thương Mai: “Vương phi, mạt tướng xin cáo lui!”
“Làm phiền tướng quân rồi.
” Thương Mai đáp.
Tri phủ đại nhân thấy Dương Tướng quân ra ngoài bèn bất chấp bước vào bái kiến Thương Mai: “Hạ quan không biết Vương phi tới nên đã thất lễ, xin Vương phi tha tội.
”
Thương Mai chau mày, chưa kịp lên tiếng thì Tần Châu đã lạnh nhạt nói: “Ngươi ra ngoài đi, không được quấy rầy Vương phi và Vương gia nghỉ ngơi.
”
“Vâng, vâng!” Tri phủ đại nhân vội vàng đáp, vốn dĩ ông ta vào đây để nhận tội, hai người họ không trách tội thì tốt quá rồi.
Ngô Yến Tổ rất khiếp sợ khi nghe hai vị này, một người là Vương phi, một người là Vương gia, sau đó không khỏi cảm thấy khó chịu, ông ta cũng đâu thể lấy tiền khám bệnh của Nhiếp Chính vương!
Mười lượng bạc sợ là phải đổ sông đổ biển rồi.
Thương Mai nhìn Ngô Yến Tổ: “Ngô đại phu, lại phải phiền ông nấu nước thuốc cho ta rửa vết thương.
”
Sau khi cô tỉnh lại, Tần Châu nói cho cô biết Ngô Yến Tổ đã kê đơn nước thuốc cho cô, cô cũng đã xem rồi, đúng là đơn thuốc giúp loại bỏ máu bầm, tái tạo cơ, khử trùng và tiêu viêm.
“Vâng!” Sau khi biết thân phận của Thương Mai, Ngô Yến Tổ cũng kính cẩn hơn rất nhiều, ông ta cúi người rồi lui ra ngoài.
Thương Mai ngồi trên giường A Cảnh chuẩn bị, cô không nằm nghiêng mà hỏi Tần Châu: “Bây giờ Nam Hoài vương đang ở trong nhà lao sao?”
“Đúng vậy, ném vào nhà lao rồi, ta đã cho người canh chừng, không chết được đâu, ngươi yên tâm.
” Tần Châu biết đồng mệnh cổ sẽ không để hắn chết.
“Người của hắn đã chết hết rồi ư?”
“Khi A Cảnh đến miếu Long Vương, tất cả mọi người đã bị thiêu chết, chỉ còn lại hai anh em họ, ngực Vương gia bị kiếm đâm, vị Nam Hoài vương kia cũng sợi dây sẹo xuyên qua ngực, lúc đến đó A Cảnh đã rút sợi dây ra.
”
“Sau khi tỉnh lại hắn có nói gì không?”
Tần Châu lắc đầu: “Ta chưa đi xem, nhưng nghe nha dịch nói hắn đã hơi điên rồi, cứ luôn nói nhảm.
”
“Nói nhảm cái gì?”
Nam Hoài vương sẽ điên ư? Chỉ sợ là giả vờ.
“Hắn quỳ gối dập đầu với vách tường, nói gì mà hắn không sai, tại sao lại trách hắn! ”
Dập đầu?
Thương Mai hơi khó hiểu, dập đầu với vách tường chắc hẳn là điên thật rồi nhỉ?
Còn việc hắn nói hắn không sai, là ai nói hắn sai? Đừng nói là hắn tự cảm thấy mình sai, sau đó cắn rứt lương tâm đấy? Chắc chắn có ai đó đã nói hắn sai, lão Thất nói sao?
Lão thấy sẽ không nói đâu, cùng lắm thì chỉ có đánh thẳng tay, hơn nữa lão Thất nói hắn sai, hắn cũng sẽ không để ý.
“Ngươi phái thêm vài người canh chừng hắn, kẻo hắn tìm tới cái chết.
” Thương Mai bảo.
Nếu hắn trong trạng thái tinh thần bình thường hẳn sẽ không tự sát, nhưng giờ hắn đã điên khùng, điều đó cũng khó nói.
Tần Châu sửng sốt: “Tìm chết? Không tới mức đó đâu nhỉ?”
Thương Mai trả lời: “Đề phòng vẫn yên tâm hơn, nếu người này điên thật rồi thì có lẽ sẽ làm bất cứ chuyện gì.
”
Tần Châu nghĩ lại thì thấy Thương Mai nói rất có lý, nàng ta lập tức bảo A Cảnh vào nhà lao xem thử, tiện thể trói Nam Hoài vương lại để hắn không đâm đầu vào tường.
A Cảnh vừa đi không lâu đã chạy về mời Ngô Yến Tổ, bảo ông ta tới nhà lao ngay lập tức.
“Có chuyện gì thế?” Tần Châu vội hỏi.
A Cảnh nghiêm mặt đáp: “Cũng may quận vương bảo mạt tướng đi xem.
Khi mạt tướng đến thì thấy hắn điên khùng la hét một hồi, sau đó đâm đầu vào tường.
”
Mặt Thương Mai biến sắc: “Tình hình của hắn thế nào?”
“Hắn đâm khá mạnh nên chảy rất nhiều máu, đã cho người bịt vết thương cầm máu rồi.
”
Tần Châu đứng dậy: “Đi thôi, bản tướng đi xem thử!”
Nàng ta nhìn Thương Mai: “Không cần lo lắng, không sao đâu, y thuật của vị Ngô đại phu này khá giỏi đó.
”.