Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ


Thái hoàng thái hậu nhìn Mộ Dung Khanh: "Sợ là ngươi đã sớm có ý đi mời Đại học sĩ rồi? Mấy ngày nay đều không thấy ngươi có động tĩnh gì, nhưng không nghĩ đang ở chỗ này chờ.

"
Mộ Dung Khanh nói: "Từ lúc có người bắt đầu nói cái gì mà đàn bà làm loạn chính sự là ta đã nghĩ đến việc đi mời Đại học sĩ rồi.

Mọi người đều biết biết, ngày xưa Đại học sĩ có nhiều bất mãn đối với người, nếu do ông ta đến phản bác những người khác thì sẽ khiến người ta tâm phục khẩu phục.

"
"Thực ra Đại học sĩ không hề bất mãn với Thái hoàng thái hậu, đây chỉ là bề ngoài, ông ấy rất bội phục lão tổ tông ta, phải không?" A Xà cô cô cười nói.

"Trước kia đúng là chính kiến có chút không hợp, ông ấy cũng từng rất khinh thường, chỉ là sau này lớn tuổi rồi, ông ấy đã nhìn thấu rất nhiều bản chất sự việc, dần dần đồng ý với quan điểm của ai gia mà thôi.

" Thái hoàng thái hậu nói.

A Xà cô cô lại hỏi: "Có ai nói gì tới chuyện hòa thân giữa quận chúa Ý Nhi và Lương vương không?"
"Chuyện này căn bản không cần quan tâm, chẳng qua là cố ý gây sự mà thôi, tìm lý do, trừng trị mấy kẻ gây phiền phức đó một phen thì đều đã ngoan ngoãn rồi.

" Mộ Dung Khanh thản nhiên nói, nhưng chắc hẳn cũng hao tốn không ít công sức.

Nếu Lương vương được nước Đại Lương hỗ trợ thì sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Hoàng Thượng căn bản không nhằm vào Lương vương, là vì Hoàng Thượng nhận định Lương vương và Mộ Dung Khanh cùng phe.

Hơn nữa nếu đám đại thần khống chế Tam hoàng tử tốt một chút, thì sau này tiểu hoàng đế đăng cơ sẽ dễ dàng nắm giữ.

Cho nên, người phản đối Lương vương cưới quận chúa Ý Nhi nhiều hơn, người duy trì trung lập cũng thi nhau phản đối, bởi vì, nếu ủng hộ đồng nghĩa với việc ủng hộ Mộ Dung Khanh, không ủng hộ, dù sao cũng sợ làm cho hai nước trở mặt, cũng không nói được là ủng hộ Hoàng Thượng, chí ít, bề ngoài thì vẫn duy trì trung lập, chỉ là đối với chuyện này đều có quan điểm riêng, không cẩn thận sẽ dẫn đến nghiêng về một bên.

Sau khi tranh luận như vậy một hồi, Mộ Dung Khanh lạnh nhạt nói: "Quận chúa Ý Nhi và Lương vương đã sớm tình đầu ý hợp, dù Lương vương tàn tật cũng được, không có năng lực cũng được, đều là chuyện của người ta, mỗi người các vị tranh cãi đến mặt đỏ tía tai, bản vương thì lại là muốn hỏi một chút, chuyện tình cảm tự nguyện của người ta, người làm quan xen vào làm gì thế?"
Hay cho một câu, người làm quan xen vào làm gì, quận chúa Ý Nhi người ta bằng lòng, các ngươi quản được sao?
Dù khổ tâm một chút, nhưng cuối cùng đã giải quyết xong mọi chuyện.

Chí ít, tạm thời xem như đã ổn định rồi.

Dứt lời, Mộ Dung Khanh nói Thương Mai: "Trước tiên sai người đưa nàng trở về đã, sau khi hồi phủ nàng nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi tìm Huyện chúa.

"
Sau khi biết An Thân vương muốn đi cùng Huyện chúa tới Đại Lương, hắn không thể tiếp tục gọi một tiếng nhạc mẫu nữa.

Hơn nữa hắn cũng biết Huyện chúa cũng không phải là mẫu thân Thương Mai, nên gọi một tiếng Huyện chúa cũng là phù hợp.

Thái hoàng thái hậu cũng nói: "Ngươi hãy về trước đi, thuốc kia có tác dụng trong hai ba ngày, ba ngày sau chờ đại phu Ôn Yến tới ngươi hãy lại vào cung.

"
Thương Mai đứng lên, nói: "Vâng, vậy ta cáo lui trước.

"
Mộ Dung Khanh cũng đứng lên nói: "Lão tổ tông, ta đưa nàng đến cửa cung trước, sau đó quay về đi Ngự Thư Phòng, mấy vị đại nhân đang ăn dưới mái hiên, xong sẽ quay vể Ngự Thư Phòng bàn chuyện thuế má.

"
"Ừm, ngươi đi đi.

" Thái hoàng thái hậu mỉm cười nhìn hắn: "Ai gia sai người chuẩn bị đồ ăn, lát nữa ngươi trở về ăn.

"
"Rõ!" Mộ Dung Khanh đáp, nắm tay Thương Mai đi ra ngoài.

Hôm nay trước khi vào cung, còn có chút lo lắng, bây giờ mặt trời đã ló rạng, xua tan ưu phiền, ánh nắng rực rỡ xuyên qua nhành cây chiếu xuống tạo thành những ánh vàng xen kẽ.

Thương Mai mới mắng Hoàng đế và Mai quý phi, thở mạnh một hơi, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, cộng với nghe được buổi triều sớm bên đó cũng hết sức thuận lợi, tâm trạng rất sảng khoái, nói: "Tối nay người về nhà ăn cơm không?"
Mộ Dung Khanh đặc biệt thích nghe cô nói hai chữ về nhà, nụ cười mỉm lập tức hiện lên trên gương mặt tuấn tú: "Sẽ tranh thủ về.

"
"Vậy hôm nay ta về sớm chút, hay là, chúng ta mời Liên Đại học sĩ đến phủ làm khách nhỉ? Thử hỏi thân vương, xem có thể mời mẫu thân tới hay không?"
"Chắc là có thể, quay về ta sẽ thẻ hỏi Nhị ca.

" Mộ Dung Khanh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, Địch Thủy và Hạ Vân đi theo phía sau rất biết ý đi xa một chút, chừa chút không gian cho hai người.

Bây giờ Mộ Dung Khanh trở nên nói hơi nhiều, dọc đường đi ra đều là dặn dò, Thương Mai nghe xong cũng cảm thấy buồn cười: "Lão Thất, ta là đại phu, ta biết chú ý thế nào.

"
"Nàng biết nhưng nàng đâu có chú ý, nếu ta không nhiều lời thì nàng cũng không để tâm.

"
Mộ Dung Khanh nhấn mạnh.

Thương Mai đưa tay vuốt ve phần bụng: "Thật ra ta tốt hơn Liễu Liễu nhiều, ngày đó thấy Liễu Liễu nôn ra mật xanh mật vàng, so với nàng ấy, ta vẫn còn ổn hơn, trước đó trên thuyền nôn đến khó chịu.

"
"Ngày đó ta cũng gặp Liễu Liễu một lần, dường như bụng nàng ấy rõ hơn của nàng.

" Mộ Dung Khanh nhìn bụng của cô một chút, cười cười: "Có lẽ, nàng ấy thật mang thai ba cũng không chừng.

"
Thương Mai cũng cười: "Mới hơn hai tháng chút làm sao rõ bụng được chứ, nhưng thời tiết đã chuyển lạnh rồi, nên mặc thêm nhiều quần áo rồi.

"
Cô nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của hắn: "Lão Thất, người thích con trai hay con gái?"
"Con trai!" Mộ Dung Khanh không hề nghĩ ngợi, trả lời nói.

Thương Mai khẽ giật mình: "Người trọng nam khinh nữ, trước người nói sinh một con là đủ rồi, nhưng nếu thai này là con gái thì sao?"
"Con gái thì càng thương hơn một chút, nhưng ta vẫn hy vọng thai này là con trai, nhưng dù là con trai hay con gái thì cũng chỉ sinh một con mà thôi.

" Mộ Dung Khanh nói.

"Nhưng nếu là con gái mà người lại hy vọng có con trai, vậy phải làm thế nào?" Thương Mai chưa từng nghĩ tới hắn sẽ trọng nam khinh nữ, cũng phải, trước nay con người luôn trọng nam khinh nữ, nhất là người cổ đại, càng trông cậy có con trai để nối dõi tông đường.

Mộ Dung Khanh nói: "Chúng ta chỉ có một con nên tất nhiên ta hi vọng là con trai, nếu là con gái, sau này lấy chồng thì cảm thấy không nỡ? Nó ở nhà chồng có thể bị bắt nạt hay không? Nó mà chịu uất ức thì làm thế nào? Ta cứ nghĩ là lại cảm thấy khó chịu.

"
Nói xong, hắn thở dài một cái.

Thương Mai chưa từng nghĩ, không ngờ hắn lại suy nghĩ sâu xa như vậy: "Có phụ thân như chàng thì ai dám bắt nạt nó chứ?"
"Ta cũng không thể che chở nó cả một đời, nếu là con trai, ta sẽ dạy nó đạo lý làm người, dạy nó đội trời đạp đất, nếu bị người bắt nạt, đàn ông co được dãn được, chịu chút uất ức, chịu chút khổ, tính là gì? Nhưng nếu là con gái, làm sao nỡ? Nhất con gái giống nàng, bản thân còn không nỡ mắng một câu, mà lại bị người ngoài bắt nạt, lão tử chỉ sợ sẽ giết người.

"
Thương Mai cười: "Nói một lúc thì ra là người trọng nữ khinh nam à.

"
Mộ Dung Khanh cũng cười, tay nắm chặt một chút: "Thật ra, dù nói như vậy, nhưng trong lòng ta lại hy vọng là bé gái mũm mĩm trắng trẻo nũng nịu.

"
"Vậy hay là sinh thêm một đứa nữa?" Thương Mai thì cảm thấy không quan trọng, nhưng nếu có điều kiện thì tất nhiên muốn sinh thêm một đứa, nhiều người nói sinh hai con gì đó để chúng có bạn tránh cho con cảm thấy cô độc là lấy cớ, nhưng con một thực sự mới có thể hiểu rõ loại cô độc này, cũng không phải là cớ gì.

Đương nhiên, không có điều kiện, một con là đủ rồi, chỉ là hiện vương phủ không lo ăn uống, không lo chi phí, tại sao không sinh thêm một đứa?
"Không thể!" Mộ Dung Khanh lập tức phản đổi: "Chỉ cần một đứa này là đủ rồi, thêm một đứa nữa thì ta cũng không biết xử lý như thế nào, thương đứa nào nhiều hơn cũng không tốt, nếu đứa nào nhu thuận nịnh ta vui vẻ chắc chắn ta sẽ yêu thương hơn một chút, đứa còn lại cũng là con của ta, làm sao có thể bên nặng bên nhẹ chứ? Vẫn chỉ có một con là tốt.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui