Trải qua việc lên án Hoàng đế và Mai quý phi lần trước, một lần nữa đối diện với sự chất vấn của Hoàng đế, Thương Mai cảm thấy tố chất tâm lí của mình đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết, mạnh đến mức không cần để ý những lời hắn nói nữa.
Lão tổ tông nói đúng, dùng tư thái của một người thắng lợi đối diện với hắn, vì bất kể có khiêm tốn đến đâu, người ta cũng sẽ không giơ cao đánh khẽ với bọn họ.
Vì Lễ Thân Vương không thể đi Đại Lương bàn chuyện hôn nhân, vì vậy, một lòng đặt hết suy nghĩ vào hôn sự của công chúa và Tiêu Kiêu.
Triều đình Đại Chu, phò mã thượng chủ thường không cất nhắc gì cả, trừ phi người đó vốn có chiến công lẫy lừng, nên Tiêu Kiêu xem như một ngoại lệ của phò mã Đại Chu.
Hắn không chỉ nắm trong tay binh quyền, Mộ Dung Khanh còn phong hắn làm đại tướng quân trấn quốc, đây là phong hiệu cao nhất của võ tướng, vì nhà họ Tiêu vốn là hầu tước cha truyền con nối, nên không phong hầu thêm nữa, Tiêu Kiêu chính là người thừa kế tước vị, không cần thiết phải làm vậy.
Lần này Tiêu Kiêu thượng chủ, Mộ Dung Khanh và Lễ Thân Vương chuẩn bị cho công chúa của hồi môn phong phú, nói là mười dặm hồng trang cũng không ngoa.
Chỉ riêng Tráng Tráng thôi cũng đã là gia tài hậu hĩnh rồi, lại thêm bối phận của nàng rất cao, các vị Hoàng thân quốc thích cũng cho nàng rất nhiều của hồi môn, nhất là Việt Đông Vương vận chuyển hàng loạt xe chứa đầy châu báu, trang sức, vải vóc tơ lụa vào kinh thành.
Một cô em gái xuất giá, Việt Đông Vương lại dùng một lượng của hồi môn hậu hĩnh như vậy để bày tỏ sự nuông chiều với cô em gái này.
Trưởng công chúa thật sự được mọi người vô cùng yêu thương, nuông chiều, cho dù là Hoàng đế có không thích mối hôn sự này cũng không thể không lệnh cho Hoàng hậu Hồ Hoan Linh chuẩn bị của hồi môn cho nàng.
Tiêu Kiêu tuy cũng được ban cho phủ đệ, hơn nữa Tráng Tráng cũng có phủ công chúa, nhưng mà, cưới vợ về phải cưới về Hầu phủ trước.
Vài ngày trước hôn lễ, một thai phụ như Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi cũng vô cùng bận rộn.
Chủ yếu là Lễ Thân Vương không tin tưởng người khác, rất nhiều chuyện đều buộc phải là người của mình làm.
Hồ Hạnh Nhi tìm rất nhiều bà mối cho Lễ Thân Vương xem xét, nhưng Lễ Thân Vương đều không hài lòng, hắn cho rằng, Tráng Tráng xuất giá, gia đình bà mối này tốt nhất phải có năm đời, hơn nữa ba đời trong gia tộc không thể có bất cứ trường hợp chết oan hay chết yểu nào xuất hiện.
Trong ba đời thì có hơi khó, thường thì những gia tộc đông con cháu, kiểu gì chẳng phải gặp chút chuyện đen đủi?
Việc này đã làm khó Hồ Hạnh Nhi rồi, cô ta chạy đến chỗ hộ tịch, kiểm tra kĩ lưỡng, cuối cùng chọn được một vị thọ tinh, vị thọ này vô cùng lợi hại, gia đình không chỉ có năm đời mà có đến sáu đời, năm nay đã một trăm linh bảy tuổi, cơ thể vẫn rất chắc khỏe.
Vị Lý bà tử này nghe nói là được chải tóc cho trưởng công chúa thì thấy vô cùng vui mừng, lập tức đồng ý.
Người được chọn để chải tóc đã có rồi, nhưng vẫn chưa tìm được người trang điểm, hơn nữa hắn cũng không muốn để người trong cung trang điểm cho Tráng Tráng, nói là trong cung có quá nhiều chuyện dơ bẩn, người trong cung ít nhiều cũng nhiễm phải sự đen đủi.
Thương Mai tìm rất nhiều tiệm trang điểm trong kinh thành cũng cho Lễ Thân Vương xem tay nghề của bọn họ, dưới tay nghề của thợ trang điểm, thực sự là lợn nái cũng có thể trở thành Điêu Thuyền, nhưng mà, Lễ Thân Vương vẫn không vừa ý.
Hắn nói rồi, tiểu cô cô trông xinh đẹp, không cần che giấu gì cả, chỉ cần làm nổi bật vẻ đẹp của Tráng Tráng là được.
Cuối cùng Thương Mai bị ép đến nóng nảy, bèn đẩy Linh Lợi đến trước mặt Lễ Thân Vương: “Nếu thực sự không được, chúng ta dùng Linh Lợi.
”
Nói xong, cô ngồi xuống trước mặt Linh Lợi, Linh Lợi múa tay múa chân, Thương Mai như thành một người khác, đẹp không sao tả xiết.
Lễ Thân Vương nhìn phát ngây ra, là nhìn Linh Lợi đến ngây ra: “Tay nghề lợi hại, tay nghề lợi hại, đến cả một người xấu xí như Thương Mai mà cũng có thể trang điểm thành xinh đẹp như vậy.
”
Thương Mai suýt chút nữa phun máu tại chỗ, nhưng mà, cô chịu đựng, tốt xấu gì cũng xác định được người rồi.
Trách nhiệm của Linh Lợi to lớn, mấy ngày trước hôm lễ đã kéo mấy nha đầu trong phủ để luyện tay nghề, chỉ sợ Lễ Thân Vương không vừa ý, ngày đại hôn còn phải đi khắp kinh thành tìm người trang điểm.
Ba ngày trước hôn lễ, Tráng Tráng tổ chức một buổi tiệc trà, mời các nữ tử khuê các tới tụ tập.
Vốn không mời quá nhiều người, nhưng mà, rất nhiều mệnh phụ quý tộc biết được Tráng Tráng tổ chức tiệc trà lại không mời mà đến, đương nhiên cũng không đến tay không, đều đến với danh nghĩa tặng quà.
Vị trưởng công chúa này rất ghê gớm, gả cho thế gia quân hầu trong kinh thành, vị Tiêu Kiêu kia còn được phong là đại tướng quân trấn quốc, trong tay nắm binh quyền, là trợ thủ đắc lực của Nhiếp Chính vương, đương nhiên phải đến để bợ đỡ một phen rồi.
Tráng Tráng vốn muốn thư thả một chút, giảm bớt căng thẳng trước hôn lễ, không ngờ lại bị đám người này nói hết câu này đến câu kia khiến nàng càng căng thẳng hơn, không dễ gì mới tiễn được bọn họ đi, chỉ giữ lại đám người Thương Mai ở trong phủ nói chuyện.
“Tráng Tráng, sau này ở phủ đại tướng quân hay ở phủ công chúa?” Thương Mai cũng bận rộn đến mức tê mỏi hết người, cô cầm cái gối đặt sau eo, thoải mái thở dài một hơi.
Tráng Tráng nói: “Ta và Tiêu Kiêu đã thương lượng với nhau, sau này sẽ ở phủ công chúa, chàng nói ta đã ở quen phủ công chúa, sợ ta không quen những nơi khác.
”
Lúc Tráng Tráng nói, vành môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt, nhìn qua trông vô cùng dịu dàng.
Thương Mai cũng biết ở phủ đại tướng quân không thích hợp, nơi đó từng có một vị phu nhân của đại tướng quân, tuy đã chết, nhưng mà, Tiêu Kiêu sợ Tráng Tráng không thoải mái.
“Tiêu Kiêu thật sự rất yêu ngươi đó.
” Hồ Hạnh Nhi cầm một ly trà ấm trong tay: “Mấy ngày trước ta gặp y, gương mặt y rất tươi tắn, lấy vợ một cái là vui mừng không kể xiết.
”
“Còn không à!” Trần Loan Loan nghiêng nghiêng người, ban nãy lúc ăn điểm tâm, tham ăn, ăn những hai cái, đã nôn một lần rồi, lúc này sắc mặt đã sầm đi.
Nàng ta muốn trở về, nhưng lại thấy không nỡ, dù sao đã lâu rồi cũng không tụ tập lại nói chuyện với nhau như vậy.
Vì vậy, dù có nghiêng ngả trên cái sập, cũng phải chen vào nói chuyện.
Tráng Tráng thở dài, nhíu mày lại: “Hoàng thượng đã ban ân điển, ta cũng không biết có nên vào cung tạ ơn không nữa.
”
Nhu Dao ngơ ra: “Theo quy tắc, ngươi nên vào cung tạ ơn, nhưng mà, nếu ngươi không đi, cũng không có ai trách ngươi cả, có lẽ, đến bản thân y cũng ngại mà trách ngươi.
”
“Nói thì nói như vậy, nhưng mà, ta cũng hi vọng có thể nói với y những lời thật lòng, sau này y khỏi bệnh, nắm lại quyền kiểm soát, nếu vẫn còn ý phòng bị Tiêu Kiêu, cuộc sống cũng sẽ không dễ dàng, bọn ta không giống với Thương Mai, sau này Thương Mai có thể tránh đi Nam Quốc, nhưng một gia tộc lớn như nhà họ Tiêu, có thể đi đâu được chứ?”
Thương Mai nói: “Hoàng thượng của lúc này, cho dù ngươi có móc tim đặt trước mặt y, y cũng không tin đâu.
”
Thương Mai có trải nghiệm vô cùng sâu sắc, mấy ngày này vào cung châm cứu, hắn nhìn cô với ánh mắt đầy địch ý, từ đầu đến cuối hắn đều không tin cần một năm mới có thể chữa khỏi bệnh cho hắn, hắn cho rằng Thương Mai đang kéo dài thời gian chữa bệnh.
“Y tin hay không cũng được, lời này ta cứ phải nói trước, nếu y cảm thấy nhà họ Tiêu là một mũi nhọn, vậy Tiêu Kiêu sẽ rời khỏi quân đội, cho y yên tâm hẳn.
”
“Tiêu Kiêu bằng lòng sao?” Hồ Hạnh Nhi hỏi.
“Ta và Tiêu Kiêu đã từng bàn bạc, chàng nói hi vọng sau này có thể sống những ngày tháng yên bình, không muốn bị nghi kị nữa.
”
Thương Mai lắc đầu: “E là không được, tuy y nghi kị Tiêu Kiêu, nhưng cũng không thể không dùng Tiêu Kiêu, giờ đây trong triều còn có vị đại tướng nào có thể so được với Tiêu Kiêu đâu? Lão Thất? Y càng không muốn dùng.
”
“Vừa nghi kị, vừa trọng dụng, vậy là như thế nào chứ?” Loan Loan nhíu mày nói.
“Làm Hoàng đế chính là như vậy, rất nhiều tâm tư, không nghi ngờ cái này thì cũng nghi ngờ cái khác.
” Hồ Hạnh Nhi cười: “Thật ra bọn ta làm chủ công ty cũng vậy, tuy nói đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng người, nhưng đến cùng thì vẫn cách một lớp da, ai biết được ai là người đáng tin chứ?”.