Tráng Tráng chuyển về cung, xuất giá ở trong cung.
Bởi vì sau này nàng ta muốn trở lại phủ công chúa sống, xuất giá ở phủ công chúa có chút không thích hợp, cho nên nàng lựa chọn trở về hoàng cung.
Lễ Thân Vương không đồng ý, lúc trước hắn ta đã nói là cảm thấy ở trong cung xui xẻo, thân là người của hoàng gia lại chán ghét gia tộc mình như vậy cũng chỉ có mình hắn ta.
Tuy nhiên, xét theo lễ nghi thì Tráng Tráng trở về cung để kết hôn cũng hợp lý, nếu đã là hợp lý thì Lễ Thân Vương không có lý do gì để phản đối cả.
Nàng ta sống ở điện Y Lan, đó là cung điện mà trước kia nàng ta từng ở, sau khi rời cung, Tôn thái hậu vẫn chưa cho ai vào sống ở đó.
Khi đó, Tráng Tráng còn cười hỏi rằng có phải là không muốn nàng ta không xuất giá được thì trở về cung sống nốt quãng đời còn lại không.
Khi đó Tôn thái hậu lúc đó cười buồn bã, nói với Tráng Tráng: "Hoàng cung luôn là nhà của ngươi, nếu ở bên ngoài phải chịu ấm ức thì về đây, tẩu tử ở ở đây chờ ngươi.
"
Hiện giờ, người đi nhà trống.
Trong lòng Tráng Tráng không khỏi xót xa, Tôn thái hậu cũng không già lắm, ít nhất cũng không đến mức tuổi cao sức yếu, cứ vậy mà đi, trong lòng nàng ta cảm thấy rất khó chịu.
"Công chúa đang nghĩ gì vậy?" Cầm Chi thấy nàng ta vuốt ve bình phong bằng gỗ đàn hương mà thất thần, hỏi.
Tráng Tráng phục hồi tinh thần, cười cười: "Bức bình phong này, ngươi có nhớ là ai tặng không?"
"Đương nhiên là nhớ, là hoàng thái hậu tặng, biết công chúa thích mẫu đơn liền bảo công tượng khắc mẫu đơn lên bức bình phong này, xem xem, thật sống động, thật đẹp.
" Cầm Chi nhìn hoa mẫu đơn trên bức bình phong, giơ tay vuốt ve, có chút xúc động.
Tráng Tráng thở dài: "Nàng vẫn đều ngóng trông bản cung có thể xuất giá, hiện giờ bản cung xuất giá, nàng lại không ở đây.
"
Trưởng tẩu như mẹ, cha mẹ nàng ta sớm qua đời, hoàng tẩu cũng như mẹ của nàng ta vậy.
"Công chúa đừng buồn, thái hậu biết ngài hạnh phúc sẽ rất an tâm.
" Cầm Chi an ủi.
Tráng Tráng thu lại tâm trạng: "Hạnh phúc? Không biết nữa, chỉ là, có hắn ở đó, dù có chết ta cũng thỏa mãn.
"
Nếu không ai ngăn trở, bọn họ sẽ rất hạnh phúc, nhưng hiện giờ Hoàng Thượng!
Nàng lại thở dài: "Sau khi thu xếp xong, theo ta đến Hi Vi Cung.
"
"Công chúa!" Quỳnh Hoa tiến lên, "Ngài thật sự muốn đi gặp Hoàng Thượng sao?"
"Thế nào cũng phải gặp thôi.
"
"Nhưng như lời Vương Phi nói, hiện giờ Hoàng Thượng không tin ai cả, ngài đi, sợ là cũng chỉ phí công thôi, lỡ ngài ấy nói gì đó khiến ngài không vui, còn ảnh hưởng đến tâm trạng nữa.
" Quỳnh Hoa sợ vị hoàng đế kia, năm đó nếu không phải hắn ta ngăn trở, có lẽ bây giờ con của công chúa đã lớn lắm rồi.
Công chúa hiện giờ như đang đi trên lớp băng mỏng, nô tỳ đi theo nàng ta cũng như đang đi trên lớp băng mỏng, e rằng sẽ xảy ra biến cố! Ôi, không dám nghĩ nữa, sợ rằng sẽ trở thành sự thật.
Tráng Tráng xốc lại tinh thần: "Mặc kệ, nói hết những lời nói cần nói, hắn muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ vậy đi.
"
Cầm Chi biết không thuyết phục được nàng ta, cũng biết hiện tại trong lòng nàng ta rất sợ, công chúa đã chờ lâu lắm rồi mới đến được hôm nay, sợ nhiều nếu như vậy, cho nên nàng ta muốn cố gắng hết sức để bảo vệ hạnh phúc của mình, dù cho biết làm như vậy có lẽ cũng chỉ phí công.
Sửa soạn đơn giản, hai người liền đi theo nàng ta.
Thương Mai hôm nay cũng tiến cung châm cứu, khi Tráng Tráng tới, Thương Mai vừa mới kê đơn thuốc mới, tuy rằng chỉ có hai vị thuốc, nhưng dù hiệu quả trị liệu của thuốc này rất tốt vẫn phải thử từ từ.
Hôm nay Mai quý phi cũng đến đây, muốn nói chuyện với Thương Mai, nhưng là Thương Mai không quan tâm đến nàng ta, nàng ta đành ngượng ngùng hầu hạ bên cạnh.
Lộ công công đã sắc xong đơn thuốc hôm qua, mời hoàng thượng uống thêm một lần nữa, thấy Tráng Tráng đến liền vội vàng nói: "A, công chúa đến rồi à?"
"Hoàng Thượng tỉnh chưa?" Tráng Tráng đứng trước cửa điện, nơi này khiến nàng ta cảm thấy không thở nổi.
"Tỉnh rồi ạ, Vương Phi đang ở bên trong.
" Lộ công công bưng thuốc khom lưng: "Quý phi nương nương cũng ở đây, công chúa chờ chút, nô tài đi vào thông báo một tiếng.
"
"Làm phiền công công rồi.
" Tráng Tráng nhướn mày, thản nhiên nói.
Lộ công công cười bưng thuốc đi vào, một lát sau, đi ra mời Tráng Tráng: "Công chúa, Hoàng Thượng mời ngài vào.
"
Tráng Tráng bảo Cầm Chi và Quỳnh Hoa chờ ở cửa điện xong, lấy lại bình tĩnh, cất bước đi vào.
Thương Mai thấy Tráng Tráng đi vào, không khỏi nhẹ giọng thở dài, nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Cô đưa đơn thuốc cho Lộ công công, sau đó khom người với Tráng Tráng: "Tiểu cô cô đến ạ?"
"Ừ, ngươi xong việc chưa?" Tráng Tráng hỏi.
Thương Mai biết nàng ta muốn nói chuyện riêng với hoàng đế, bèn nói: "Mới vừa xong, đang chuẩn bị đi ạ.
"
Cô liếc mắt nhìn Mai quý phi một cái: "Quý phi nương nương, đi cùng không?"
Mai quý phi đang lo không tìm được cơ hội nói chuyện với Thương Mai, thấy cô mời mình đi cùng liền vội vàng khom người với hoàng đế: "Hoàng Thượng, thần thiếp xin cáo lui.
"
Ngô Yến Tổ đeo hòm thuốc trên lưng, đi phía trước, Thương Mai quay đầu lại nhìn Tráng Tráng thì thấy nàng ta đứng rất thẳng, có vẻ rất kháng cự với Hi Vi Cung, nhưng vẫn ép mình giữ bình tĩnh.
Thương Mai đi ra ngoài điện, cũng không đi vội, chỉ bảo Ngô Yến Tổ lên xe ngựa chờ trước.
Mai quý phi nhìn Thương Mai, môi giật giật, dường như có chuyện muốn nói.
Thương Mai rất khó chịu khi thấy nàng ta như vậy, lần nào cũng thế, bất cứ khi nào nàng ta làm điều gì sai, nàng ta sẽ bày ra vẻ oan ức, khiến người ta mềm lòng.
"Quý phi nương nương có việc gì không?" Thương Mai đành lên tiếng hỏi.
Mai quý phi nghe thấy Thương Mai nói chuyện, thở phào nhẹ nhõm: "Ta sợ ngươi ghi thù ta.
"
Thương Mai nhìn nàng ta, buồn bực nói: "Không cần thiết phải ghi thù ngươi.
"
"Thương Mai.
" Nàng ta tiến lên kéo tay Thương Mai không ngừng xin lỗi: "Ta biết hôm đó mình nói hơi quá đáng, đừng giận ta được không?"
Thương Mai nói: "Quý phi, ngươi liên tục lặp lại, ta biết ngươi không có ý xấu, nhưng người bên ngoài thì sao? Ngươi phải sửa cái tính này của ngươi, đừng để sau này liên lụy đến thái tử.
"
Hôm đó Mai quý phi bị Thương Mai nói cho một trận, về ngẫm nghĩ lại, nói đến cùng cũng chỉ là đáy lòng có chút tình cảm, nhưng có ích lợi gì chứ? Hoàng Thượng đã bao giờ liếc mắt nhìn nàng ta chưa?
Dù sao lần này lập Tam Nhi làm thái tử cũng là bất đắc dĩ, hắn ta còn trẻ, nếu trị khỏi thì vẫn còn sinh được nhiều con trai, nếu thấy Tam Nhi không vừa mắt, cũng có thể phế hắn, mình cần gì phải đắc tội Nhiếp Chính Vương và Vương Phi? Vậy thì đúng là không chừa đường lui.
"Ta biết, hôm đó thái tử cũng nói chuyện với ta rồi, đứa bé này còn trẻ nhưng suy nghĩ còn thấu đáo hơn ta, hiện giờ chúng ta không tranh không đoạt vị trí thái tử này, là Thái hoàng thái hậu lập, sau này Hoàng thượng có phế hay không cũng không chắc, mà thái tử cũng nói, hiện giờ Vương Gia đang bồi dưỡng nhân mạch cho hắn, cho dù sau này hắn không phải thái tử, chỉ là thân vương, ít nhất bên cạnh còn có người giúp đỡ, không đến mức bơ vơ không nơi nương tựa.
"
Thương Mai nghiêm túc nói: "Thái tử rất hiểu chuyện, ngươi hẳn là phải thấy may mắn vì hắn không hồ đồ giống ngươi, hiện giờ rất nhiều người đều biết, Lão Thất ủng hộ thái tử, thái tử không biết cảm ơn, vậy sẽ khiến bao nhiêu người lạnh lòng? Nếu sau này không có những người này liều mạng ủng hộ thái tử, thái tử có thể chịu được suy nghĩ thất thường của Hoàng Thượng?"
Mai quý phi ngập ngừng nói: "Lúc ấy ta hồ đồ, nghĩ toàn cục đã định liền muốn nhiều hơn, ta chỉ là một nữ nhân, hơn nữa thấy ngươi và vương gia! Ôi, ngươi không giống ta, nếu có thể lựa chọn, sao ta lại tình nguyện làm quý phi chứ? Bên người có một người đàn ông biết ấm biết lạnh thật tốt.
"
Nói rõ ràng một chút, chính là có bánh mì rồi lại muốn có tình yêu.
Thương Mai im lặng hồi lâu, nói: "Đừng hâm mộ ta, không biết mạng của ta và Lão Thất có giữ được hay không đây.
".