Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ


Sở Kính không dám nhìn vào mắt ông ta nữa nên quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Cửa được mở ra, ánh nắng chiếu và trong, cả căn phòng rực sáng, những thứ u ám tối tăm đều được chiếu rõ ràng.
Đây là những gì Sở Kính cảm giác thấy, đây là lần đầu tiên, dưới ánh mắt lạnh lùng bức ép ông ta thấy mình làm chuyện bỉ ổi xấu xa.
Cũng vì cảm giác này mà Sở Kính giận quá hóa giận.

Ông ta quay phắt đầu lại, tức giận nói: “Ngươi không biết chuyện ta cứu nàng ta sao?”
“Ngươi cứu nàng ấy? Vì sao nàng ấy lại cần phải cứu?” Mộ Dung Khanh không để cho ông ta thở ra hơi, lập tức phản bác lại.
Sở Kính cứng họng không nói được gì.
“Ngươi nói cho ta biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì thì ta sẽ cho ngươi được chết sớm nếu không ngươi sẽ sống không bằng chết.” Mộ Dung Khanh nói, có cả sự tức giận và lạnh lùng trong giọng nói của hắn, hắn đánh phủ đầu Sở Kính.
Sở Kính nhìn Mộ Dung Khanh chằm chằm, giống như đang suy ngẫm về tính chân thực của câu nói này.
Nhưng đương nhiên đây là chuyện thừa thãi, ông ta chỉ muốn tăng thêm uy thế của mình bởi vì ông ta biết rõ Mộ Dung Khanh là người đã nói là làm.
“Ngươi nói hay là không nói?” Mộ Dung Khanh đứng thẳng người, hắn lạnh lùng hỏi.
Sở Kính im lặng một lát rồi nói: “Ta đã cứu nàng ta, chuyện này không còn gì để nghi ngờ.

Hôm đó, ta cũng không bắt được nàng ta, là nàng ta tự tới.”
Lúc nói chuyện, ông ta bĩu môi, thái độ vô cùng coi thường.

Một lát sau, ông ta từ từ nói tiếp: “Có lẽ ngươi cũng biết, toàn bộ người của ta đã chôn thân ở Miêu Cương, chỉ còn lại một mình ta.

Sợi dây sẹo và cái nhẫn trên người nàng ta rất lợi hại, ta không thể khiến nàng ta bị thương.

Là nàng ta tự nhiên lên cơn điên, muốn nhảy xuống vực, muốn tự kết liễu đời mình.

Ta cũng có tính toán riêng khi cứu nàng ta, bởi vì chỉ khi nắm được nàng ta trong tay, ta mới có được con đường sống.”
“Đây là tất cả những gì đã xảy ra?” Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói.
Cả người Sở Kính run lẩy bẩy, cảnh tượng hai hơn hai năm trước đến bây giờ vẫn còn in sâu trong đầu ông ta.
Ông ta hít sâu vào tới mấy lần rồi mới từ từ nói ra câu chuyện và những tính toán của hai năm trước.
Ông ta dẫn theo mấy ngàn người lên núi, trên núi có chướng khí.

Đây là chuyện ông ta đã biết từ trước nên trước khi lên núi tất cả tướng sĩ đều được trang bị mặt nạ phòng chướng khí.

Mặt nạ phòng chướng khí rất có tác dụng.

Chuyện này là do Tần lão phu nhân nói, bà rất quen thuộc với vùng Miêu Cương, bởi vì bên cạnh bà có người đến từ Miêu Cương.
Để phòng trừ chuyện bất trắc, ông ta đã cho quân sĩ dùng trước loại thuốc thanh nhiệt giải độc.

Bởi vì chuẩn bị gấp gáp nên hiệu quả của thuốc cũng không phải quá tốt nhưng có thêm mặt nạ phòng chướng khí nên chuyện vượt qua tầng chướng khí không có gì là khó khăn.
Cũng vì cẩn thận, Sở Kính ăn trước một ít linh chi, công dụng giải độc của linh chi rất tốt.

Ông ta phải đảm bảo bản thân mình bình an vô sự.
Người của ông ta mai phục dưới chân núi hai ngày, theo cách thức Tần lão phu nhân đã nói, nếu thăm dò biết được Ôn Yến đại phu đang ở trên núi, có thể dùng phương pháp liên hệ riêng có ở Miêu Cương để thông báo cho Ôn Yến đại nhân, nói dưới chân núi bệnh dịch đang hoành hành để điều bà đi.

Như vậy, những người còn lại ở Miêu Cương toàn là đám người hành động tay chân, không có đầu óc, nhất định không thể chống lại được sự tấn công của 5000 binh sĩ.
Quả nhiên, Ôn Yến đại phu xuống núi thật.
Ông ta biết Tần Châu đang đuổi theo phía sau nên lập tức cho người lên núi trước.
Trên đường ông ta còn đang nghĩ cách thức để tấn công Miêu Cương thì Lý Thế hiến kế bắt một đám người Miêu Cương, ép Hạ Thương Mai phải ra ngoài.

Hạ Thương Mai tự xưng mình là đại phu cứu thế, nhất định không đứng yên nhìn những người vô tội phải chết vì mình.
Ông ta nghĩ ra rất nhiều cách nhưng lại không dùng được cách nào, ngay trước khi tiến vào lớp chướng khí, ông ta nhìn thấy Hạ Thương Mai một mình xuống núi.
Ông ta vô cùng vui mừng, nghĩ rằng trời đang giúp mình, công sức tính toán bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng không uổng phí.
Nhưng muốn bắt được Hạ Thương Mai cũng không phải là điều dễ dàng.

Hạ Thương Mai đang mang thai, đi lại đã không tiện lắm nhưng sợi dây sẹo rách trên tay vẫn phát huy sức mạnh rất ghê gớm.
Hơn nữa trên ngón tay nàng còn đeo một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn đó mới thật sự là ghê gớm, một khi chạm vào nó, con người sẽ co giật vài lần rồi không biết gì nữa.
Chỉ đáng tiếc, cho dù có mạnh đến đâu thì Hạ Thương Mai cũng chỉ có một mình với một sợi dây sẹo và một chiếc nhẫn.
Chẳng bao lâu sau, Hạ Thương Mai đã lọt vào tay ông ta.
Lúc chuẩn bị áp giải nàng xuống núi, không hiểu làm sao, đột nhiên một cơn gió nổi lên, làm mùi xác chết thối rữa bốc lên.

Một lớp sương mù trắng bay tới, trông nó có vẻ rất mỏng nhưng chỉ một lát sau, nó đã bao phủ cả đỉnh núi.
Vì quá đột ngột nên tướng sĩ không biết chướng khí xuất hiện, tất cả cùng đổ ập ra đất.
Nhìn những thi thể ngã đầy ra đất, Hạ Thương Mai hét lên rồi nhân cơ hội đó chạy trốn.

Ông ta cũng đã dùng linh chi nên vội vàng đuổi theo.
Có lẽ nàng cũng biết mình không sợ chướng khí nên chạy lên phía trên.

Sở Kính cũng không sợ, nếu không bắt được nàng, ông ta cũng sẽ chết nên ông ta không tiếc tính mạng mình cứ thế đuổi lên theo.
Lúc bắt được Hạ Thương Mai, nàng vẫn hét lên ầm ĩ, hoảng sợ run rẩy.

Nàng đẩy ông ta ra, định nhảy xuống bên dưới.
Ông ta không muốn Hạ Thương Mai chết nên cố gắng dùng hết sức để cứu nàng, hai người cùng nhau lăn xuống núi.
Lúc lăn xuống dưới, đất đá cũng theo đó lăn xuống.

Chân của ông ta bị đá đập trúng, máu me be bét.

Còn nàng ôm lấy bụng, vô cùng đau đớn.
Và nàng đã sinh ra một cặp song sinh ngay ở lưng chừng núi.
Nhưng khi nàng vừa sinh xong, hai con sói xuất hiện tấn công nàng.

Hai con sói đó cũng gian xảo, chúng không tấn công ông ta hay Hạ Thương Mai mà chỉ nhằm vào hai đứa trẻ.
Con sói cái cắp đứa bé gái đi, con sói đực định xé xác đứa bé trai ngay tại chỗ nhưng đúng lúc đó Hạ Thương Mai tỉnh lại.

Nàng điên cuồng bảo vệ con và con sói đã chết trong tay của sợi dây sẹo.
Hạ Thương Mai mất đi con gái, đau lòng đến không muốn sống nên đập đầu vào đá.

Nàng không chết nhưng sau khi tỉnh lại thì không nhớ được gì nữa.
Lúc đó để thăm dò xem có phải Hạ Thương Mai mất trí thật hay không, ông ta cố tình nói mình là phụ thân của nàng nhưng không ngờ nàng lại tin là thật và không hề nghi ngờ.
Lúc đó hai chân Sở Kính đã bị liệt, ông ta bắt buộc phải dựa vào nàng mới có thể sống tiếp được nên hai người nương tựa vào nhau, mai danh ẩn tích, đi từ Bắc An tới Phong Châu.
Ông ta chỉ muốn sống tiếp, không tranh với đời nữa.
Mộ Dung Khanh nghe Sở Kính kể lại mọi chuyện rồi rít từ kẽ răng nói ra hai chữ: “Dối trá!”
Sở Kính cười nhạt: “Nếu ngươi không tin thì cứ giết ta là được.”
Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói: “Ta tin Thương Mai tự vẫn vì nàng ấy trúng phải chú thuật, nhìn thấy nhiều thi thể như vậy sẽ khiến bệnh của nàng phát tác.

Ta cũng tin ngươi đã cứu nàng ấy vì không có nàng ấy, ngươi cũng không sống nổi chứ đừng nói đến chuyện chống lại Tần Châu.

Nhưng ta không tin Thương Mai sinh được một cặp sinh đôi, một đứa lại bị sói tha đi mất.

Sợi dây sẹo vẫn còn ở đó, nàng ấy vẫn tỉnh táo, nàng ấy nhất định sẽ không để ai làm con mình bị thương.

Nếu nàng ấy có thể được bảo vệ được một đứa thì nhất định cũng có thể bảo vệ được đứa bé còn lại.

Dùng sợi dây sẹo để đối phó với hai con sói là chuyện dễ như trở bàn tay, đó là vẫn chưa nói đến chuyện nàng ấy vẫn còn Đoạt Phách Hoàn trong tay.
Sở Kính cười nhạt: “Ngươi không tin thì thôi.

Đó chính là toàn bộ sự thật, nàng ta muốn khôi phục lại trí nhớ cũng đơn giản thôi, chỉ cần ngươi không ngừng nhắc về những chuyện quá khứ cho nàng ta thì nàng ta sẽ nhớ lại thôi.”
“Nếu nàng ấy nhớ lại mà chú thuật vẫn chưa giải trừ…” Mộ Dung Khanh suy nghĩ rồi trừng mắt nhìn Sở Kính tức giận: “Ngươi… chuyện năm đó Nghi quý phi tư thông với ngoại địch, ngươi chính là một người trong số đó.

Ngươi biết Thương Mai trúng chú thuật.”
Sở Kính cau mày, ông ta vô thức siết chặt tay lại: “Ngươi….

Ngươi nói linh tinh! Làm sao ta biết được nàng ta trúng chú thuật?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui