Tần Châu và Nhu Dao vẫn luôn lắng nghe động tĩnh ở căn phòng bên cạnh.
Ban đầu chỉ có tiếng nói chuyện be bé, nhưng sau khoảng một nửa canh giờ, hai người nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Sở Kính, hình như ông ta đang phải chịu một nỗi đau đớn rất kinh khủng.
Tần Châu thở dài: “Không thể để ông ta chết được, Nhu Dao, ngươi ở đây trông chừng ta qua đó xem sao.”
“Được, mau đi đi!” Nhu Dao cũng sợ Sở Kính chết, Hạ Thương Mai vẫn chưa hồi phục trí nhớ, hiện giờ Sở Kính vẫn là phụ thân của nàng nếu để nàng biết được lão Thất giết “phụ thân” của nàng thì sẽ rất phiền phức.
Tần Châu nhanh chóng đi sang, nàng ta nhìn thấy Sở Kính đang cuộn tròn thành một cục, hô hấp khó khăn.
Một con sâu nhỏ và dài đang từ từ chui vào mũi và miệng ông ta, nhìn thôi cũng thấy ghê tởm.
Tần Châu nhìn Mộ Dung Khanh ngạc nhiên và kinh hãi, hắn biết được cách dùng thuật vu cổ từ lúc nào? Hơn nữa còn mang vu cổ theo bên mình.
Đương nhiên Tần Châu không hiểu, trong thời gian hai năm ở Miêu Cương, ngoài việc tìm kiếm Hạ Thương Mai, hắn còn nghiên cứu về vu cổ bởi vì vu độc của nàng vẫn chưa được giải.
Ôn Yến đại phu nói, loại thuốc mà nàng đang dùng chỉ có thể tạm thời khống chế Đồng mệnh cổ trong cơ thể nàng nhưng đây không phải là cách lâu dài.
Vậy nên từ một người không hiểu gì về y thuật, hắn bắt đầu tiếp xúc với vu cổ, từ chỗ không muốn học đến mức chuyên tâm học hành.
Càng học, hắn càng căm ghét thứ này hơn bởi vì cổ thuật này gây hại cho con người quá nhiều.
Sở Kính lăn lộn dưới đất, hai chân ông ta đã mất, lúc lăn lộn dưới đất trông giống như một con giòi, một con giòi rất lớn.
“Nếu không nói, ngươi sẽ được nếm mùi đau khổ khi hàng vạn con vu cổ gặm nhấm tim ngươi.” Giọng nói của Mộ Dung Khanh như vang lên từ địa ngục, Tần Châu nghe xong cả người cũng lạnh toát.
Hắn ngồi im ở đó, khuôn mặt hơi nghiêng, ánh nắng từ bên ngoài rọi vào trong.
Ánh nắng chỉ chiếu được đến nơi cách hắn khoảng một thước, không chiếu được tới mặt hắn nên mặt hắn vẫn rất u ám.
Mũi, miệng, tai của Sở Kính đều ứa máu, đó là khi cổ trùng bắt đầu gặm cắn.
Cổ trùng chui vào trong cơ thể từ tai mũi mắt miệng, bọn chúng đói cồn cào, vừa chui vào trong vừa gặm cắn.
Người bình thường chỉ sau một lát sẽ không chịu được nhưng Sở Kính đã chịu đựng lâu như vậy rồi mà vẫn không ngất đi.
Nếu không phải là một người có sức chịu đựng kinh ngạc, thì nhất định là trong lòng ông ta ẩn chứa một niềm tin mãnh liệt nào đó khiến ông ta không thể bỏ cuộc.
Tần Châu thật sự sợ ông ta sẽ chết mất nên lên tiếng: “Nhẹ tay một chút, đừng để ông ta chết.”
“Chết?” Mộ Dung Khanh cười khinh bỉ: “Ông ta không chết đâu, cổ độc có một ưu điểm, chính là có thể kiểm soát thời gian sống chết của một người.
Với vạn con cổ trùng ăn tim này, không tới năm ba tháng, ông ta không chết đâu.”
Mặc dù Sở Kính đang vô cùng đau đớn nhưng ông ta cũng nghe được câu nói này của Mộ Dung Khanh.
Mồ hôi lạnh trên người ông ta túa ra, làm sao ông ta chịu được ba, năm tháng, đến ba hay năm tiếng ông ta còn không chịu được nữa là.
Ông ta tức giận kêu gào trong lòng, đúng là trời diệt ông ta!
“Ta nói, ta nói…” Sở Kính hét lên trong cơn đau kịch liệt.
Mộ Dung Khanh nghe thấy ông ta nói vậy, cười lạnh lùng rồi lấy một cây sáo từ trong ống tay áo ra, từ từ nâng lên rồi thổi.
Cổ trùng đồng loạt bò từ tai, mồm, mũi của Sở Kính ra.
Những con trùng này rất dài và mảnh, nồng nặc mùi máu tanh, con nào con nấy nở to ra, có lẽ là đã hút no máu.
Mộ Dung Khanh thu hết đống độc trùng vào trong một chiếc bình và đậy nắp lại.
Mộ Dung Khanh dùng một tay giữ cằm của Sở Kính, hai ngón tay bóp chặt banh miệng ông ta ra.
Mộ Dung Khanh nhét một viên thuốc vào miệng ông ta: “Uống đi.”
Sở Kính muốn nhổ những viên thuốc vừa được đưa vào miệng nhưng cảm giác mát lạnh ùa tới, xua tan đi cảm giác đau đớn trên người nên ông ta lập tức nhai nuốt xuống.
Uống thuốc xong, ông ta cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Cảm giác đau đớn đến tận xương tủy đã dần dần biến mất, ông ta há miệng ra thở, chỉ sợ cơn đau đớn vừa rồi lại ập tới.
“Nói!” Đột nhiên Mộ Dung Khanh hét lên một tiếng.
Vừa trải qua cảm giác đau đớn đến chết đi sống lại, hiện giờ Sở Kính còn bị hắn quát tháo như vậy nên càng sợ hãi run rẩy.
Cuối cùng, Sở Kính nói hết ra những gì lúc trước ông ta vẫn chưa nói.
“Không sai, đúng là ta biết nàng ta trúng chú thuật, sau khi Nghi quý phi xong việc bà ta nói cho ta biết.
Tần Châu đoạt quyền, người đầu tiên mà ta nghĩ đến chính là nàng ta…” Ông ta nói và nhìn Tần Châu chằm chằm.
Sự thù hận trong mắt ông ta gần như biến thành một thanh kiếm sắc để chém Tần Châu ra làm đôi.
“Nói!” Mộ Dung Khanh lại hét lên.
Sở Kính từ từ thu ánh mắt lại, ông ta nhìn Mộ Dung Kính, vết máu trên mũi ông ta vẫn chưa được lau hết, trông ông ta vô cùng thảm hại.
“Những gì ta nói đây đều là sự thật.
Chỉ có điều sau khi Hạ Thương Mai tới, bọn ta chưa động thủ thì chướng khí đã tới.
Người của ta phần lớn chết vì trúng chướng khí.
Sau khi trúng chướng khí vẫn còn mấy chục người cùng theo ta chạy trốn.
Lúc đó tinh thần Hạ Thương Mai vẫn còn bình tĩnh, vẫn biết chạy trốn.
Nhưng vừa chạy nàng ta càng trở nên bất thường.
Cuối cùng, nàng ta dừng lại, cả người không ngừng run rẩy, trong miệng nói lẩm bẩm cái gì đó.
Ta biết nàng ta nhìn thấy nhiều thi thể, kích hoạt chú thuật.
Sợ nàng ta tự vẫn xong, ta không còn cách nào để uy hiếp Tần Châu nữa nên ta lén gọi người bắt nàng ta lại.
Nhưng tự nhiên nàng ta lại bình tĩnh lại, sợi dây sẹo và cái nhẫn của nàng ta thật khiến ta mở rộng tầm mắt.
Ta biết, muốn khống chế Hạ Thương Mai chỉ cần cướp được những báu vật đó của nàng ta là được.
Hơn nữa cho dù Hạ Thương Mai có chết, có được những bảo vật đó, ta cũng có thể bị giết trên đường về kinh.
Sợi dây sẹo đó của Hạ Thương Mai đã giết hơn một nửa người bên cạnh của ta.
Nàng ta giết càng nhiều người, lại càng trở nên điên cuồng hơn.
Cuối cùng, nàng ta bắt đầu đau bụng, nhưng lúc đó ta cũng sợ nên cũng không dám tiến lên, sợ va trúng sợi dây sẹo và cái nhẫn đó.
Hạ Thương Mai hốt hoảng bỏ chạy, đám người bọn ta chỉ có thể đi theo phía sau.
Nàng ta trốn vào một cái hang, cái dây thừng treo ở bên ngoài nên không ai dám vào trong.
Mãi hai canh giờ sau, nghe thấy tiếng trẻ con khóc nên bọn ta mới biết là nàng ta đã sinh.
Trong hang, ngoại trừ tiếng trẻ con khóc ra, không còn âm thanh nào nữa.
Ta sai người đi xem thử, phát hiện ra nàng ta đã ngất đi.
Ta sai người giết chết hai đứa bé đó nhưng hình như sợi dây sẹo đó biết được chuyện này.
Chỉ cần thấy người có ý đồ giết người, sợi dây đó sẽ bay tới, xuyên thẳng qua trái tim và người đó sẽ chết ngay tại chỗ.
Mùi máu tanh dẫn dụ bọn soi tới, trong lòng ta nghĩ ra một kế, định để bọn sói đánh lạc hướng cái dây thừng.
Chỉ có điều khi bọn sói tới, bọn chúng chỉ gặm những xác chết chứ hoàn toàn không động tới mấy mẹ con Hạ Thương Mai.
Xem ra những món đồ đó đều coi ý chí của Hạ Thương Mai như mệnh lệnh.
Điều đó cũng có nghĩa là chỉ khi Hạ Thương Mai chết thì chúng mới nghe theo sự sai khiến của người khác.
Vậy nên trong lòng ta nảy ra ý định muốn giết Hạ Thương Mai, nhưng có những báu vật đó ở đó thì làm sao có thể giết được nàng ta?”
Sở Kính liếm đôi môi khô khốc, nói đến đây, giọng nói ông ta trở nên yếu hơn.
Khuôn mặt Mộ Dung Khanh không có cảm xúc gì, còn ánh mắt Tần Châu đã giống như có lửa.
Tần Châu lạnh lùng nói: “Lúc trước ông nói một đứa con của Hạ Thương Mai bị sói tha mất nhưng nếu sói không tấn công nàng ấy và đứa trẻ thì vì sao một đứa bé lại biến mất?”
Sở Kính nuốt nước bọt, gương mặt khô khốc của ông ta vẫn còn những vết máu vừa nãy vừa quệt qua nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của ông ta vẫn lộ ra sự ác độc.
Những suy nghĩ trong lòng ông ta thể hiện ra bên ngoài và ông ta không thể nào khống chế được..