Sở Kính lại lau mồ hôi rồi mới nói tiếp: “Không sai, không phải là sói tha đi mất, đến chân của đứa bé kia cũng không phải là do sói gặm.
Lúc đó ta đã nhận ra, sói không thể làm nàng ta bị thương cũng không thể dẫn dụ cái dây thừng đi.
Nhưng ta thì có thể.
Vậy nên ta hạ lệnh cho tất cả mọi người cùng tấn công, giết sói và giết cả Hạ Thương Mai.
Nhân lúc chém giết hỗn loạn, ta lén về một đứa trẻ đem vứt ra ngoài rồi quay về cắn vào chân đứa bé kia…”
Nói đến đây, ông ta nở một nụ cười gian tà và độc ác, giống như đang nhớ lại hương vị lúc đó: “Đó là chân của một đứa bé, chỉ to có bằng từng này, thịt rất mềm, máu chảy vào miệng ta, thật là thơm ngon, thơm ngon lắm.
Ta cắn liền mấy miếng, đến cả xương cũng gãy, chỉ còn lại có một chút da…”
Mộ Dung Khanh giáng một cái bạt tai lên lên mặt ông ta.
Cái bạt tay này làm mặt ông ta nghiêng hẳn sang một bên, miệng và tai đều ứa ra máu.
Sở Kính biết mình không sống nổi nữa nên không sợ gì nữa, ông ta tiếp tục nói ra những ác độc: “Lúc đó Hạ Thương Mai tỉnh lại, nàng ta nhìn thấy máu trên miệng ta, đứa bé kia gãy chân, không cử động gì giống như đã chết.
Nàng ta lập tức hiểu ra là có chuyện gì, nàng ta điên lên xông thẳng tới, đẩy ta bay ra rồi ôm lấy đứa bé.
Nàng ta đẩy ta xuống vực rồi lại ôm đứa bé nhảy xuống cùng.
Vốn dĩ ta muốn nàng ta chết nhưng không ngờ trước khi kết liễu sinh mạng, nàng ta lại định giết ta trước.
Lúc nàng ta nhảy xuống, sợi dây sẹo cũng bay xuống theo, nó quấn lấy người Hạ Thương Mai, nhưng vì lực rơi xuống quá lớn, nàng ta vẫn bị hôn mê, đứa con nàng ta ôm trong lòng cũng ngất đi.
Còn ta lúc bị đẩy xuống vực, trời đất cũng quay cuồng, hai chân bị một tảng đá rất lớn đè lên, không thể cử động được.
Cũng may đám thị vệ của ta vẫn còn một người sống sót.
Hắn xuống núi tìm thử, định cứu ta ra nhưng vừa nhấc tảng đá ra, đàn sói đánh hơi thấy mùi máu tanh nên mò tới.
Thị vệ của ta cố hết sức để giết chúng nhưng cuối cùng vẫn bị sói cắn chết.
Khuôn mặt bị bọn chúng cắn đến mức máu me, da thịt lẫn lộn.
Lúc Hạ Thương Mai tỉnh lại, thì nhìn ngay thấy cảnh đàn sói đang gặm mặt hắn ta.
Lúc đó, nàng ta không có phản ứng gì cả, tinh thần hỗn loạn, mãi cho đến khi đàn sói đến tấn công.
Không hiểu sao cái nhẫn của Hạ Thương Mai mới động đậy một chút mà đã giết được một con sói.
Cái dây thừng cũng như vậy, xuyên qua người của con sói rồi lại bay trở về.
Sau khi bay về, không ngờ cái dây lại bó chân của đứa bé lại.”
“Lúc ta nhìn thấy Hạ Thương Mai ngồi thẫn thờ nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt mà không hề có chút phản ứng nào, ta mới nhận ra nàng ta có chuyện rồi.
Quả nhiên nàng ta hỏi đã xảy ra chuyện gì, nàng ta là ai? Hạ Thương Mai mất trí rồi, lúc đầu ta còn không tin nên nói mình là phụ thân của nàng ta, không ngờ nàng ta cũng tin và gọi ta là phụ thân…”
Nói đến đây, ông ta ha ha cười lớn: “Không ngờ nàng ta lại gọi ta là phụ thân, đúng là một trò cười.
Nếu trước đó mấy năm ta lấy được Liên Thúy Ngữ thì Hạ Thương Mai đúng là con gái của ta rồi.”
“Ông nói, nàng ấy nhìn thấy con sói ăn thịt thị vệ của ông, thị vệ của ông rất giống vương gia sao? Cho dù là rất giống như sau khi nàng ấy tỉnh lại, không phải sói đã gặm nát mặt hắn ta rồi sao?” Mặc dù Tần Châu tức giận nhưng cũng nghe ra điểm bất thường trong chuyện này.
Hạ Thương Mai nhận ra Mộ Dung Khanh, điều này cũng có nghĩa là nàng có ấn tượng rất sâu sắc với khuôn mặt của hắn.
Sở Kính hừ một tiếng rồi nói: “Cần gì phải giống? Nếu Hạ Thương Mai đã mất đi trí nhớ thì ta bịa ra mọi chuyện là xong.
Còn về chuyện tại sao nàng ta lại nhận ra Mộ Dung Khanh thì có lẽ trong đầu nàng ta vẫn luôn nhớ tới hình ảnh hắn.
Hạ Thương Mai từng vẽ ra một bức tranh, ta nhìn vào rồi nói cho nàng ta biết, đó chính là phu quân vì cứu nàng ta mà chết.
Bức tranh đó bây giờ vẫn đang ở trong ngăn kéo phòng của Hạ Thương Mai.
Nếu hai ngươi không tin thì có thể tới xem thử.
Đó chính là người mà nàng ta có ấn tượng sâu sắc nhất trong ký ức.
Bây giờ nàng ta chỉ nhớ chuyện mình về thăm người thân, trên đường gặp phải đàn sói, phu quân và con đều bị đàn sói cắn chết.
Thậm chí nàng ta còn không nhớ được chuyện mình đã sinh một đứa con gái.
Chú thuật vẫn chưa được giải, nếu như các ngươi cố tình nói sự thật cho Hạ Thương Mai biết thì nàng ta vẫn sẽ tự kết liễu mình thôi.
Nhưng nếu hai ngươi không nói sự thật cho nàng ta biết thì ta chính là phụ thân của Hạ Thương Mai, hai người làm chuyện gì động tới ta cũng có thể chọc giận nàng ta.”
Sở Kính nói xong, ông ta dần dần bình tĩnh trở lại, đúng vậy Hạ Thương Mai mất trí, bọn họ sẽ không dám giết ông ta.
Hơn nữa chỉ cần Hạ Thương Mai tỉnh lại, nàng sẽ tin người làm phụ thân của mình hay là mấy người xa lạ?
Nếu bọn họ bất chấp tất cả để giết ông ta thì Hạ Thương Mai có căm thù bọn họ cả đời này không?
Hay, hay lắm, nếu như vậy thì ông ta chết cũng thoải mái.
“Nói tiếp đi.” Mộ Dung Khanh lạnh lùng lên tiếng.
Sở Kính suy nghĩ điều gì đó, trong lòng hắn.
hiểu rõ nhưng hắn cũng có một ngàn cách khác nhau để cho ông ta sống không bằng chết.
Sở Kính thấy đã có chỗ dựa nên tiếp tục nói: “Hai chân của ta bị đá đè tới mức hoại tử, nếu không cắt chân thì sẽ chết, vậy nên nàng ta giúp ta cắt chân, cầm máu, trị thương.
Chúng ta ở trong núi đúng một nửa tháng trời, đến khi có người vào núi săn bắn thì chúng ta mới được đưa xuống núi.
Lúc đó, các ngươi đều đang tìm Hạ Thương Mai nhưng có ai phát hiện có một người thợ săn đang cõng chúng ta xuống núi không?”
Sau nửa tháng từ khi mọi chuyện xảy ra, Mộ Dung Khanh không hề tới núi tìm kiếm, hắn không hề tới
Nhưng người của Miêu Cương vẫn luôn đi tìm, Tần Châu cũng đi tìm.
Vì đã tìm ở đây được hơn nửa tháng nên bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm ra bên ngoài, chính vì thế mà không hề hay biết chuyện này.
“Nơi mà hai người ngã xuống là nơi nào?” Tần Châu vô cùng quen thuộc với nơi này nhưng không hề phát hiện ra dấu vết của thi thể và những vụ ẩu đả.
Sở Kính lắc đầu: “Ta không biết, bọn ta chỉ quen đường trên núi, về sau là Hạ Thương Mai dẫn bọn ta chạy.
Nơi đó ở gần ngọn núi có chướng khí, ở giữa còn có một khe suối.”
“Không thể nào.” Mộ Dung Khanh cắt ngang lời ông ta, hắn đã đi khắp nơi ở vùng núi Miêu Cương này, những ngọn núi hai bên vùng có chướng khí đều không có suối.
Suối chảy thẳng ra từ nơi người Miêu Cương ở, chảy qua vùng có chướng khí rồi mới tách dòng.
Cũng có nghĩa là, mặc dù trên núi có rất nhiều suối nhưng nơi mà ông ta nói nhất định không thể có suối, thậm chí còn không có nước.
Địa thế của khu vực đó đều là sườn núi chứ không hề có vực thẳm.
Lúc trước chỗ đó đã được điều tra qua, có dấu vết con người qua lại nhưng không hề có dấu vết đánh nhau.
Còn về mùi máu tanh, bởi vì trời có mưa và nơi đó cũng khá ẩm ướt nên cũng có khả năng mùi máu đã bị những mùi hôi thối khác lấp bớt.
“Tin hay không tùy hai ngươi, đây chính là toàn bộ sự thật.” Sở Kính nói.
Tần Châu muốn hỏi tiếp nhưng Nhu Dao đã chạy vào: “Thương Mai tỉnh rồi.”
Mộ Dung Khanh và Tần Châu nhìn nhau rồi nàng ta nói: “Vương gia qua đi để ta ở đây coi chừng ông ta.”
“Được!” Mộ Dung Khanh nhìn nàng ta cảm kích rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Hạ Thương Mai vẫn chưa tỉnh lại nhưng lại không ngừng nói mớ, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng, nàng vung loạn tay chân, khóc lóc và kêu gào.
Mộ Dung Khanh thấy vậy trong lòng cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hắn ôm lấy nàng rồi nói: “Đừng sợ, có ta ở đây rồi, mọi chuyện đã qua rồi.”
Tình trạng này kéo dài suốt thời gian một nén hương mới kết thúc.
Sau khi dừng lại Nhu Dao mới châm cứu cho nàng để nàng ngủ yên.
Nàng lại ngủ thêm hai canh giờ nữa.
Buổi tối phải ngồi canh chừng đã rất mệt, hôm nay nàng lại không được nghỉ và thêm cả điên cuồng vừa nãy khiến nàng mệt mỏi rã rời.
Hai canh giờ này nàng ngủ rất an ổn..