Nhưng mà lần này hắn chỉ nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm.
Một đàn sói!
Ở Miêu Cương hai năm, hắn thường xuyên nhìn thấy đàn sói, bởi thế, hắn có thể phân biệt được âm thanh này.
Hắn nhảy lên, nói với Thương Mai: “Thương Mai, mau đi thôi, sói đến rồi.
”
Hắn nhanh chóng chạy đến, kéo Thương Mai dậy toan chay đi, nhưng lại nhìn thấy Sở Kính với thân mình thấm đẫm máu tươi trên mặt đất, gương mặt hắn ta vặn vẹo nhưng lại không nhúc nhích nổi một chút nào.
Thương Mai ngẩng đầu lên, nhìn hắn với vẻ bi thương: “Lão thất, ta không thể về được, người mau về đi.
”
“Không!” Mộ Dung Khanh lập tức hiểu ngay, nàng ấy đã nhớ lại hết tất cả mọi chuyện, nàng ấy đang báo thù cho con của mình.
Hắn nâng gương mặt Thương Mai lên, nói một cách sốt ruột: “Nàng nghe ta nói này, con gái của chúng ta vẫn chưa chết, bây giờ con bé đang ở Bắc An, Cao Phụng Thiên đi đón rồi, nàng có thể nhìn thấy con ngay thôi.
”
Thương Mai cười đến rơi nước mắt: “Người đừng lừa ta, ta đã nhớ lại hết tất cả mọi chuyện, hắn ta đã ôm con bé đi, con bé đã bị đàn sói ăn thịt rồi, xin lỗi, lão thất…”
Cô vẫn còn ráng kiềm chế nỗi đau đớn trong lòng, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại run run rẩy rẩy.
“Không phải thế, nàng nghe ta nói, là thật đấy, ta chính mắt nhìn thấy con gái của chúng ta, hơn hai tuổi, tên là Thiên Ân, một người đốn củi phát hiện ra con bé nên đã đưa về nuôi, trông nó giống với nàng lắm, thật đấy, nàng đi với ta, mấy ngày nữa con của chúng ta có thể đến đây rồi.
”
“Không…” Đột nhiên Thương Mai gào thét: “Ta biết, con bé đã chết rồi, nó đã bị sói ăn thịt rồi, nó vừa mới ra đời, ta vẫn còn chưa kịp nhìn mặt nó nữa, lúc một thân một mình nó đã sợ hãi đến mức nào kia chứ, ta phải đi với nó, lão thất, người về đi, nuôi nấng Hổ Đầu cho tốt, ta phải đi chăm sóc con gái của chúng ta.
”
“Không, Thương Mai, Thương Mai, thật đấy, ta không lừa nàng đầu…” Mộ Dung Khanh ôm chầm lấy cô, trái tim hắn căng thẳng như muốn bùng cháy: “Ta thật sự đã nhìn thấy con bé, là con gái của chúng ta, nếu như nàng chết đi thì nàng sẽ không còn được nhìn thấy nó nữa.
”
Sở Kính vẫn luôn xin kia chợt phá ra cười ha hả: “Ngươi không cần phải nói nữa, nàng ta chẳng nghe lọt tai đau, bùa chú có hiệu nghiệm rồi, chỉ khi tự sát thì nàng ta mới có thể thoát khỏi tâm ma, trừ phi, trừ phi đứa con gái đã chết của các ngươi có thể trùng sinh, được kích thích bởi niềm vui to lớn thì nàng ta mới có thể giải thoát, chứ bằng không, cho dù hôm nay nàng ta không chết thì sau này cũng sẽ chết thôi.
”
Lời nói của hắn ta khiến cho Mộ Dung Khanh nổi giận, có lẽ hắn ta còn có thể rút dao tự vẫn, không cần thiết phải táng thân trong bụng sói.
Mộ Dung Khanh hận đến nỗi gương mặt xanh mét, hắn đá một cú, cướp con dao trong tay Thương Mai đâm xuyên vào mắt hắn ta.
Tiếng kêu gào thảm thiết của Sở Kính tuôn ra khỏi miệng hắn ta, máu tươi văng tung tóe, Sở Kính không tài nào cục cựa được, chỉ có thể há to miệng kêu la, gương mặt vặn vẹo như ác quỷ.
“Tiểu Đao!” Mộ Dung Khanh quay đầu lại gào lớn.
Đao lão đại sợ hết hồn, vừa nghe tiếng gọi của Mộ Dung Khanh, hắn ta sực tỉnh táo lại, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn.
“Đưa Vương phi đi mau.
”
Đàn sói sẽ đến đây ngay lập tức, tốc độ chạy của con người không bằng sói, chỉ có thể trông chờ vào hắn chống đỡ trước, giành lấy cơ hội sống cho bọn họ.
Đao lão đại vội vàng ôm Thương Mai lên, Thương Mai đã mất đi lý trí, cô điên cuồng quơ tay múa chân: “Bỏ ta xuống, ta chỉ muốn bị sói cắn chết, có thể mới có thể gặp được con bé.
”
Đao lão đại vừa quay lưng lại thì đàn sói đã đến.
Mộ Dung Khanh giật mình, không ngờ đàn sói lại vồ đến từ sau lưng.
Mười mấy con sói tỏa ra ánh sáng xanh âm u, nhìn bọn họ lom lom, nhưng mà tiêu điểm của chúng tạm dồn hết lên người Sở Kính nằm im lìm trên mặt đất, chỉ có điều, sói thiện chiến, mười mấy con gói mà chỉ có một con mồi thì làm sao đủ đây?
Mộ Dung Khanh nhìn thấy con sói đầu đàn phát ra tín hiệu tấn công bèn vọt về trước, kéo Đao lão đại bay vút lên cây.
Đao lão đại ôm Thương Mai vào lòng, may mà hắn ta ôm chặt, Mộ Dung Khanh ôm lấy Thương Mai lúc ở trên không, Đao lão đại vội vàng bám lấy cây to, may mà hắn ta từng học được vài chiêu lúc ở dưới trướng Long lão tướng quân, chứ bằng không chỉ dựa vào sức mạnh thì thật sự không đủ.
Để khiến cho Thương Mai không làm loạn nữa, Mộ Dung Khanh chỉ có thể điểm huyệt cô.
Đàn sói vồ lên, cắn xé Sở Kính.
Nhìn thấy đàn sói táp hắn ta từng phát từng phát một, máu mươi văng tung tóe, Sở Kính kêu gào thảm thiết, hắn ta trơ mắt nhìn những mảnh thịt trên người mình bị xé ra, một con sói trong đàn cắn cổ hắn, moi ruột ra, máu chảy đầy đất, một con sói cổ trắng cắn rách mũi hắn ta, kéo ra miếng thịt lớn, máu chảy đầm đìa, vô cùng thảm khốc.
Thương Mai nhìn trân trân, cô bị điểm huyệt nên chẳng tài nào cựa quậy nổi, thấy cảm tượng ấy, cô không cảm thấy tàn nhẫn mà chỉ cảm thấy thỏa mãn, hết sức thỏa mãn.
Nhưng mà, đồng thời cô lại đau đớn không thiết sống, đau đến nỗi dù đã bị điểm huyệt nhưng cơ thể vẫn run run rẩy rẩy, cô nhớ đến con gái của mình, e rằng nó cũng bị đàn sói cắn xé như thế này.
Mộ Dung Khanh nhìn địa hình, dùng khinh công nhảy xuống chẳng là vấn đề to tát gì với hắn, thế nhưng Đao lão đại lại không biết khinh công, hắn ta không chạy nổi.
Nếu như đưa Đao lão đai theo thì rất nhọc, mà Thương Mai lại chẳng đời nào bỏ Đao lão đại ở lại.
Nấp trên cây không phải là cách hay, bởi vì sói rất kiên nhẫn, không thể kéo dài thời gian với chúng được.
Hắn có thể cùng Đao lão đại xuống chiến đấu một trận, nhưng mà không có ai trông chừng Thương Mai, cảm xúc của cô ấy không ổn định, cần phải điểm huyệt mới được.
Vào lúc đang tìm đường thoát, hắn chợt nhìn thấy Đao lão đại nhảy xuống, hắn ta la lớn: “Vương gia, trông chừng Vương phi đi, một mình ta là có thể đối phó với chúng rồi.
”
Mộ Dung Khanh trừng to mắt, thấy hắn ta cầm đao bằng hai tay, chém trái đâm phải, vô cùng linh hoạt, nhưng lại hết sức mạnh mẽ.
Ai dám nói hắn ta chỉ biết ăn không biết làm? Ai nói người ăn nhiều thì vô dụng
Ai nói chỉ có sức mạnh không làm nên việc lớn?
Đao lão đại vừa chém vừa nhớ lại những lời Long Châu Châu mắng mình, nếu như Long Châu Châu nhìn thấy dáng vẻ anh dũng của hắn ta thì sợ rằng sẽ phục sát đất ấy nhỉ?
Chỉ có điều, sức tấn công của sói rất mạnh mẽ, hơn nữa một khi đồng bọn bị thương thì chúng sẽ càng tấn công điên cuồng hơn, Đao lão đại bắt đầu thấy mệt mỏi.
Mộ Dung Khanh nhìn thấy dây leo trên cây to bên cạnh, hắn vội vàng ôm Thương Mai bay sang ấy, dùng kiếm chém đứt dây leo, cột Thương Mai đã bị điểm huyệt vào thân cây, làm thế thì sẽ không sợ nàng bị té nữa.
Sau khi cột nàng lại, Mộ Dung Khanh vuốt ve gương mặt của nàng rồi nói một cách nghiêm túc: “Thương Mai, nghe đây, con gái của chúng ta chưa chết, nó vẫn còn sống, ta không hề lừa gạt nàng, nàng biết không?”
Thương Mai nhìn hắn chăm chú, những giọt nước mắt tuôn rơi.
Mộ Dung Khanh nhảy xuống đất giúp đỡ Đao lão đại.
Đao lão đại thoát khỏi hiểm cảnh, hắn ta nhẹ nhõm hơn nhiều, sau khi chiến đấu thêm một hồi nữa, cuối cùng đã tiêu diệt hết kẻ thù, Đao lão đại cũng hoàn thành trận đấu lấy một địch mười mấy đầu tiên của mình.
Còn về việc hồi sau có Vương gia giúp sức, hắn ta không nói thì ai mà biết được chứ?
Sở Kính chỉ còn sót lại nửa cái đầu, xương của hắn ta bị gặm vụn, máu tươi chảy đầy đất, dương như nói cho thế giới này từng có một người đến đây vậy.
Một đời Đế Vương, một đời Bạo quân, chết trong chốn rừng sâu núi hiểm, nửa thân xác nằm trong bụng sói.
Mộ Dung Khanh cởi trói cho Thương Mai, hắn ôm lấy cô, cô đã mê man, hai mắt vô thần.
.