Vương Phi Đoạt Sủng

Cùng lúc đó, trong mật thất. – Ngươi nói đi, rốt cuộc vì sao ngươi bảo ta phải làm vậy? – nam tử một thân lam y, dáng
vẻ xinh đẹp tựa thần tiên lạnh lùng lên tiếng.
– Trước khi nói ra lý do ta muốn hỏi truyện ta nhờ ngươi đã làm chưa? – nam nhân bận y
phục ánh sắc kim tà mị đưa mắt nhìn lam y nam tử kia tựa hồ như đang thưởng thức.
– Truyện ngươi nhờ ta đã hảo hảo an bài rồi, ngươi không cần phải lo lắng làm gì – nam tử
xinh đẹp kia vẫn như cũ lạnh lùng trào phúng – có gì muốn giải thích với ta thì mau mau nói
đi…ta không có thời gian rảnh rỗi ngồi đây nói chuyện phiếm với ngươi!
– Ây cha….ngươi đã làm rồi sao? Nhanh đến vậy cơ à? A, ta nghĩ hiện tại ta có việc khẩn
cấp cần phải đi…sau này sẽ nói chuyện với ngươi sau – nam tử tà mị kia thản nhiên như không,
làm bộ như muốn rũ áo bỏ đi.
– Lý…Trung….Trực – nam tử xinh đẹp kia tức giận quát lớn – ngươi có muốn ta vào hậu
cung của ngươi đem tên nam sủng chết bầm của ngươi đi luộc chín không hả?
– Ách, dù sao thì hắn cũng là hoàng tẩu của ngươi, ái thê của ta… ngươi làm sao có thể
nhẫn tâm đem hắn đi luộc chín được chứ? – Lý Trung Trực giả vờ bi thảm, ủy khuất than –
được, được, ta nói cho ngươi nghe là được chứ gì? – hắn tà mị ghé sát vào tai của nam tử kia
thì thầm điều gì đó rồi rút ra một câu kết luận – tóm lại là từ giờ ngươi phải hết sức cẩn trọng!
Chắc hẳn ngươi hiểu nghĩa của câu “sai một ly, đi một dặm chứ”?
– Đã biết – nam tử xinh đẹp kia sau khi nghe xong mọi chuyện thì khẽ nhíu mày một cái,

lạnh lùng nói – ngươi cũng nên về hoàng cung của ngươi đi…ngươi biến mất lâu quá thì sẽ có
người nghi ngờ đó!
– Hắc hắc…tiểu Kiệt, vấn đề này ngươi không cần lo lắng làm gì – Lý Trung Trực thản
nhiên cười cười – hoàng tẩu của ngươi đã lo liệu hết mọi việc rồi! Ta hiện tại chỉ cần nhàn hạ
ngồi ở nhà ngươi xem việc hay sắp diễn ra mà thôi!
– Ngươi nhàn rỗi như vậy thì mau giúp ta đọc đống tấu chương này đi, hừ…đến khi nào
ngươi mới thôi cái trò gửi tấu chương đến vương phủ của ta bắt ta giải quyết đây? – Lý Tuấn
Kiệt tỏ vẻ chán ghét lầm bầm – lát nữa ta sẽ nói Lục thúc tới đây bầu bạn với ngươi…còn nữa
giờ ta đang bận việc nên phải đi trước, nếu đến lúc ta về tới nơi mà ngươi không giải quyết
xong đống tấu chương này thì đừng có trách ta nặng tay với ngươi đó!
– Ngươi định đi đâu? Cho ta đi cùng ngươi đi, ta ở trong cung buồn chết đi được! Tất cả
là tại thái hậu…không dung lại muốn nam nhân của ta ngày ngày đến cung của người để bầu
bạn, lại còn bắt hắn phải bày mưu tính kế nữa…haiz, báo hại ta bị hắn không thường tiếc tống
vào cái vương phủ tồi tàn này của ngươi còn chưa đủ hay sao mà ngươi còn bắt ta ở đây giải
quyết cái đống kia cơ chứ? – Lý Trung Trực chán ghét đưa tay lật lật đống tấu chương rồi làm
bộ ngẩng mặt than phiền.
– Ngươi tốt nhất là nên an phận ở đây đi, nếu còn than phiền thêm một tiếng nữa ta liền
đá ngươi sang phủ của tả thừ tướng đó! Ta nghe nói hình như ông ấy còn rất nhiều điều muốn

“tâm sự” cùng ngươi mà không thể nói hết trong đống tấu chương ở đây! – Lý Tuấn Kiệt cố ý
nhấn mạnh câu tâm sự như thể là đang nhắc nhở cho người nào đó biết hắn thật sự còn chưa
đủ tàn nhẫn cho lắm.
– Ách…đừng có khóa mật thất vào như vậy, ta còn chưa nói hết a! – tiếng hét của Lý
Trung Trực vang vọng khắp mật thất.
***************************************************************************
Trước ngày sinh thần của Nguyệt Vân một ngày, tại Nguyệt Vũ lâu.
– Tại sao??? Ông trời nói cho ta biết rốt cuộc là tại sao cơ chứ??? – tiếng kêu la của Liễu
Nguyệt Vân vang thấu hết cả trời.
– Tiểu thư…người đừng buồn a – tiểu Ngọc ngồi đối diện với Nguyệt Vân nhẹ nhàng an ủi.
– Không buồn sao được cơ chứ?? Ngươi nhìn xem a…các ngươi hợp lại bắt nạt ta a!
– Đây chỉ có thể nói là vươ…nhầm tiểu thư không gặp may mắn mà thôi! – tiểu Hồng chăm
chú nhìn vào mấy lá bài của mình bình thản trả lời, 4 ngày nay nàng cùng những người khác
cũng đã bắt đầu quen dần tính cách quoái đản của Liễu Nguyệt Vân nên bây giờ chỉ còn vấn
đề về cách xưng hô là chưa được quen lắm mà thôi.
– Đúng vậy đó tiểu thư, theo Tâm nhi thấy người tốt nhất là cần phải học tập thêm a –
Tâm nhi cũng thản nhiên nói theo.

– Tuyết nhi – Nguyệt Vân lại tha thiết quay sang bên Bích Tuyết để than vãn, không hiểu
là có phải vì Bích Tuyết cùng tiểu Tuyết nhà nàng có cùng một tên hay không mà nàng cảm
thấy rất thân thuộc với con người của Bích Tuyết – họ lại bắt nạt ta rồi a, Tuyết nhi mau nói
bọn họ nhường ta một ván đi mà.
– Đây là vương phi tự muốn mà – Bích Tuyết chẳng chút ngại ngùng vạch trần luôn Nguyệt
Vân – có phải vương phi không biết chơi đâu, chẳng qua đều là vương phi nhường họ mà thôi –
tuy vẫn gọi Liễu Nguyệt Vân là vương phi nhưng thật sự thì nàng cũng đã bắt đầu quý mến nữ
nhân này rồi, nàng ta tuyệt không giống như những vị chủ nhân khác…phải nói là rất đặc biệt!
Hơn nữa nữ nhân này dường như rất là yêu quý nha hoàn của mình – các người cũng mau đứng
dậy dọn dẹp đi! Tâm nhi mau đi chuẩn bị trang phục cho vương phi, tiểu Hồng còn không mau
đứng dậy đi lấy đồ trang sức ra? Tiểu Hoàn đi chuẩn bị đồ ăn đi, trời cũng đã trưa rồi ngươi
định bỏ đói vương phi ư? Tiểu Ngọc ta cùng ngươi đưa vương phi vào nhà để thử đồ…. Không
phải đã phân công rồi sao? Các ngươi không định đi làm à?
– Dạ, Tuyết tỷ đã biết rồi! – vì Bích Tuyết là người lớn tuổi nhất nên ai cũng nghe theo
lời của nàng, dạ một tiếng rồi bắt tay đi làm việc.
Nguyệt Vũ lâu mấy ngày gần đây luôn cất lên những tiếng kêu ai oán của ai kia do bị “n”người
bắt tay hợp sức đại tu lại nhan sắc! Những nô bộc trong phủ vì sợ hãi quá độ nên cũng chẳng
dám tiến lại gần Nguyệt Vũ lâu, tiếng”lành” đồn xa! Chẳng mấy chốc cả vương phủ toàn là
những lời đồn đại loại là như thế này: “Vương phi được vương gia, thái hậu cùng hoàng
thượng tổ chức sinh thần thì vui mừng quá độ mà hóa điên!” Tiếng lành cuối cùng cũng đồn
đến tai của Lý Tuấn Kiệt, hắn nghe xong người thân cận bẩm báo lại thì nhíu mày, suy nghĩ

một chút rồi đi như bay về hướng Nguyệt Vũ lâu.
– Vương gia, người tốt nhất là không nên tới đó. Nghe mọi người nói thì vương phi…
vương phi – đám mỹ nhân của Lý Tuấn Kiệt vừa nghe nói hắn đang đi tới Nguyệt Vũ lâu thì vội
vàng chạy tới ngăn lại!
– Hừ…ta lại cần các ngươi nhắc nhở ư? Mau cút qua chỗ khác cho ta – hắn đùng đùng nổi
giận, từ trước đến nay Lý Tuấn Kiệt hắn ghét nhất là khi mình đang làm việc gì đó thì đột
nhiên bị người ta ngăn lại!
– Vương gia… – tình hình nguy cấp, Phiến nhân vì không muốn hắn tới gặp Liễu Nguyệt
Vân mà đành lên tiếng – vương gia hãy bình tâm lại, có gì từ từ suy tính…hiện tại chi bằng để
Phiến nhân vào đó xem thử?
– Phiến nhân trước giờ luôn là người thấu hiểu tính tình của ta… nhưng sao hôm nay
nàng lại hành sử như vậy? – Lý Tuấn Kiệt hơi nhướn lông mày lên một chút, không vui nói –
chẳng phải ta đã cấm các người vào Nguyệt Vũ lâu rồi sao? Đã cấm rồi thì sẽ không để các
người đặt chân đến đó “dù chỉ nửa bước” …các ngươi nghe đã hiểu chưa?
– Dạ, vương gia – đám nữ nhân đều rất không cam tâm nhưng một khi đã để Lý Tuấn Kiệt
nổi giận thì sẽ rất phiền phức nên chỉ biết dạ to một tiếng cho qua chuyện.
– Biết rồi thì còn không mau quay về phòng của mình đi? Chỉ là một chút chuyện cỏn con
mà cũng phải đưa nhau tới đây! Hừ, thật không coi quy củ ra gì cả – hắn phất áo đi thẳng vào
Nguyệt Vũ lâu bỏ mặc đám mỹ nữ đang đứng như là bù nhìn rơm ở lại bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận