Vương Phi Độc Sủng Thật Yêu Nghiệt

Vũ Nhiên lặng lẽ ngồi sau gốc cây, ánh mắt của hắn dường như không chớp, cứ thẫn thờ nhìn chùm pháo hoa trên trời

Hắn vốn dĩ muốn đón năm mới cùng nàng

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một giây

" Vương gia, chúng ta trở về thôi " Sau khi pháo hoa kết thúc, hắc y mới lặng lẽ ra nhắc nhở

Tam vương gia à! Người mau trở về đi, hoàng thượng sẽ giết hết đám chúng thần đấy, hôm nay là năm mới, năm mới đấy, hoàng thượng vốn dĩ đã chuẩn bị một mâm cỗ linh đình, đang hăng hái mời người đi thì phát hiện chẳng thấy người đâu cả

Huống hồ, sớm muộn gì nàng cũng là vương phi thôi

Trong lòng hắc y điên cuồng gào thét, nhưng bên ngoài vẫn giữ yên vẻ kính cẩn, không có chút cảm xúc nào

" Hồi cung " Hắn sẽ đợi, 5 năm nữa nhất định sẽ đường đường chính chính đón nàng về

_____________

6 năm sau...

" Thất công chúa, hoàng thượng cho gọi người " Tú Yên cung kính nói, qua một thời gian, nàng ta cũng trở nên vô cùng xinh đẹp, chỉ là mỗi lần thấy thất công chúa, nàng ta không nhịn được ca ngợi

" Đi thôi " Giọng nàng ngọt ngào như gió xuân, mái tóc đen được thắt rất gọn gàng, từng sợi đen nhánh như bám lấy làn da trắng nõn của nàng, ngón tay thon dài vô ý đưa tóc sang một bên

Tú Yên hít thở ngày càng có chút khó khăn

Cái này thì yêu.. yêu nghiệt quá rồi

" Phụ hoàng cho gọi nữ nhi sao? "

" Ta muốn bàn với con vài chuyện " Nhan sắc hoàng thượng qua năm tháng cũng chẳng mấy phai nhạt, nhưng lại khiến người trở nên lão luyện và sắc bén hơn

" Chuyện hôn ước của con và Tam vương gia, Tình Nhi à, đây chính là giới hạn cuối rồi " Hoàng thượng tiếp lời, ông yêu nhất chính là nữ nhi này, bao năm nay ông không ngừng trân trọng nàng như món bảo vật, vì vậy năm ấy cũng vì nàng mà gây loạn

" Vâng nhi thần hiểu "

Tần Uyển Tình nhớ lại chuyện năm đó, cái năm nàng tròn 15 tuổi. Hôm ấy người ta mang của hồi môn đến rồi mà nàng không nhận, bởi cái lí do là nàng còn quá nhỏ, lúc đấy Vũ Nhiên chỉ nhíu mày, thở dài một tiếng rồi hồi cung của hắn luôn

Cái đống của hồi môn vẫn còn đấy

Hình như nàng kể thiếu thì phải?

Thật ra năm đó nàng nháo lên với hắn, cuối cùng đánh nhau so tài, nàng dùng vài chiêu mẹo nên mới chiến thắng, mấy cái chiêu mẹo ấy nàng xin phép không nói

Được gia hạn thêm một năm nữa

Hoàng thượng nhìn nữ nhi bảo bối của mình không khẽ thở dài, ông sợ nàng sẽ chịu nhiều ủy khuất khi rời xa quê nhà

Nhiều năm như vậy ông vô cùng dung túng nàng, mang cho nàng bao nhiêu đặc quyền mà vốn dĩ công chúa khác không có

Nhưng ông vẫn cảm thấy chưa đủ

_____

" Tú Yên à, ngươi cảm thấy ta thật sự phải có phu quân sao? " Tần Uyển Tình ngồi trên xích đu bằng gỗ, miệng nhỏ giọng nói

" Tất nhiên rồi, cô nương nào lại chẳng muốn vậy, huống hồ công chúa xinh đẹp thế này, vừa hay hợp với tam vương gia " Tú Yên đung đẩy xích đu cho nàng, miệng không ngừng cho ý kiến

Nàng nâng cổ tay lên, cái vòng này tựa hồ ngày càng đẹp ra, nó bám càng dính vào da thịt nàng hơn

Mà nàng cũng học được cách thuần thục nó

Nhớ cái lúc mà tên Vũ Nhiên ấy đối xử với nàng, bao nhiêu ấm áp cưng chiều đều có, nhưng chẳng phải vì gương mặt và thân phận này sao? Nếu như nàng xuyên vào một nha hoàn xấu xí, hẳn là không được sự đãi ngộ tốt như vậy

Hay nói đúng hơn, ngay từ lúc đầu, nàng đã khóa trái tim lại rồi

[ Phịch ] Một thân ảnh rớt xuống trước mặt nàng

" Đệch mợ, tứ ca đúng là ra tay quá nặng rồi " Tần Thiện tức giận xoa xoa cái lưng sắp gãy rời của mình

"... " Tần Uyển Tình

".. " Tú Yên

" Khụ.. muội muội hóng mát à? " Phát hiện ra ánh mắt bất thường, Tần Thiện vội vàng nhận ra thất muội, gương mặt tươi tắn như thể hắn chưa bị gì vậy

Cấp độ da mặt dày của Lục huynh ngày càng được cải thiện rồi đấy

" Huynh lại chọc phá gì à? " Nàng không nhanh không chậm nói, hiển nhiên chuyện này nàng gặp như cơm bữa rồi

" Ta không có, tự dưng huynh ấy xông tới đánh ta " Tần Thiện nhất quyết không nhận, mau chóng đem tội lỗi của tứ ca dâng tấu

" Hừ! Thà huynh nói huynh xông tới đánh Tứ ca thì muội còn tin " Bản công chúa vạn lần khinh bỉ

" Hức.. Huynh thật sự bị ức hiếp mà, muội xem đi, tay đều bị trầy xướt cả rồi "

Tần Thiện vẫn bày ra bộ dạng oan ức, như thể là nàng dâu bị mẹ chồng ức hiếp vậy, hắn không ngại ngần đưa cánh tay lên, làn da trắng mượt bị vài vết đỏ tấy lên

" Tứ ca, huynh mau giải quyết cái tên này đi " Tần Uyển Tình đưa tay chắp trán, thật sự không chịu nổi cái bản tính đàn bà này của hắn

Mà Tần Phúc lúc này đã đứng sau lưng hắn, ánh mắt nhìn hắn rét lạnh

" Theo ta vào thư phòng "

" Ối mẹ ơi, huynh cứ như âm hồn bất tán vậy? Thả đệ ra, đệ muốn gặp mẫu thân, đệ nhất định hành chết huynh, mau thả đệ ra..!! Thất muội mau cứu ta!! Mau!! " Tần Thiện bị xách lên như một con gà, miệng vẫn không ngừng la hét, cánh tay tuyệt vọng đưa về phía Tần Uyển Tình

Nàng lắc đầu, cái này cho xin đi, bản công chúa không ngu dại đâu

" Thất muội, muội sao có thể bán đứng huynh được, thất muội!! Không!! Tứ ca, huynh thả đệ ra đi!! Ưm.. Ưm " Tần Thiện vô cùng thành công chọc điên Tần Phúc, hắn nhanh chóng bị nhét cho một miếng vải trắng, bị xách đi mất

_________________________________________________-

Đền bù những ngày Ngư không ra chương mới nha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui