Khách nam trong buổi tiệc thi nhau nhìn thủy tụ, ai cũng lộ vẻ si mê.
"Đẹp quá!"
"Đẹp thật!"
"Đẹp quá đi!"
Từng tiếng khen ngợi từ xung quanh vang lên, khóe miệng Phật Tịch nở nụ cười đắc ý.
Nụ cười trên mặt Ninh Nhàn Uyển dần biến mất, thay vào đó mà tái nhợt bất lực.
Nàng ta cắn chặt môi, nắm chặt khăn trong tay như muốn xé nát nó.
Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch múa, vẻ bất ngờ lan tràn đáy mắt.
Hắn nghe thấy tiếng khen ngợi từ xung quanh, xiết chặt chén rượu trong tay, liếc mắt nhìn những người kia.
Người chung quanh thấy vậy vội đè xuống kích động trong lòng.
Cổ tay Phật Tịch dùng sức, thủy tụ xẹt lên một đường cong hoàn mỹ giữa không trung.
Lúc múa, ống tay áo tung bay theo gió phiêu dật thoát tục.
Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, dáng người khi múa của nàng cũng càng lúc càng nhanh.
Đôi mắt uyển chuyển du dương, nàng đảo mắt nở nụ cười, hơi thở như hoa lan, quyến rũ và mê hoặc không nói nên lời.
Trong đáy mắt Bắc Minh Thần in bóng dáng mê hoặc kia, thấy nam nhân ở đây đều nhìn chằm chằm Phật Tịch, yết hầu khẽ động, chén rượu trong tay bị bóp nát.
Thủy tụ của Phật Tịch rơi xuống, nhón chân, thân thể xoay tròn.
Thân thể của nàng nhẹ nhàng như lá liễu, thủy tụ vung lên, vạt áo tung bay, ngàn sợi tóc đen tung bay trong gió như thác nước trút xuống, đẹp không tả nổi khiến cho người ta ngạt thở.
Một cái nhăn mày một nụ cười, mỗi một cử động vô cùng xinh đẹp.
Phật Tịch dừng xoay tròn, thủy tụ chậm rãi bay xuống.
Nàng đứng đó, váy áo phía sau tung bay phiêu dật xuất trần như tiên tử trong tranh.
Bắc Minh Thần nhìn nàng, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng dâng lên lòng ham chiếm hữu mãnh liệt.
Nữ nhân này quá quyến rũ, quá mê hoặc lòng người.
Trên yến hội vang lên tiếng vỗ tay như trống.
Phật Tịch nghe thấy tiếng vỗ tay, nhếch miệng lên nở nụ cười càng tươi, đáy mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
"Đẹp quá!"
Các nam nhân trong yến hội vô thức khen hay, ném lời cảnh cáo ban nãy của Bắc Minh Thần ra sau đầu.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy kiểu múa này, vô cùng thú vị, vô cùng quyến rũ.
Bắc Minh Thần nhìn nữ nhân kia, không biết đôi mắt làm sao như dính vào người nàng, nhìn chằm chằm không dời mắt nổi.
Phật Tịch hơi cúi người hơi lùi ra ngoài.
Ninh Nhàn Uyển nhìn thấy cảnh này, hai mắt như phun lửa giận, hốc mắt phiếm hồng, sự không cam lòng và ghen ghét thoáng hiện ra trong mắt.
Bắc Minh Thần nhìn thấy ánh mắt những nam nhân kia nhìn chằm chằm Phật Tịch, hắn nhìn thấy cánh tay mảnh khảnh của nàng trần trụi, ánh mắt tối sầm lại.
"Cạch" một tiếng, chén rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ nát.
Người trong yến hội nghe tiếng nhìn qua, thấy ánh mắt âm trầm của Bắc Minh Thần đều bị hù khẽ giật mình, trong phút chốc không dám lên tiếng
Bắc Minh Thần cảnh cáo nhìn xung quanh, mắt sáng như đuốc lạnh lẽo thấu xương.
Một nam nhân nhát gan nhìn thấy ánh mắt của Bắc Minh Thần, cả người run lên, hai chân run rẩy bị hù quỳ rạp xuống đất.
"Vương gia." Phật Tịch thay y phục xong ngồi xuống, thấy ánh mắt Bắc Minh Thần âm trầm, dịu dàng nói.
[Sao nữa rồi?]
[Sao dễ tức giận như thế?]
Bắc Minh Thần nghe vậy bỗng nhiên hoàn hồn, tỉnh táo lại, đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch.
Phật Tịch thấy vậy, cười lộ lúm đồng tiền.
[Đệch, dám nhân cơ hội sờ n.g.ự.c ta.]
[Không tức giận, không tức giận.]
[Bí quyết trường thọ chính là thở đều, không được tắt thở.]
Lực đạo trong tay Bắc Minh Thần tăng thêm một chút.
Phật Tịch vui vẻ, trong mắt lóe lên vẻ bối rối, hờn dỗi nói: "Vương gia, ngài làm ta đau."
Cả người Bắc Minh Thần run lên, thân thể nóng bừng vội thả lỏng tay ra.
Phật Tịch: "..."