"Vương, vương, vương..."
Bắc Minh Thần đẩy Thi Châu ra, đi vào nhà, ôm ngang nữ nhân đang ngẩn người lên.
Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực, khóe môi hiện nụ cười lạnh: "Vương cái gì, bây giờ gọi hơi sớm.
Đợi lát nữa trở về, bổn vương cho nàng kêu đủ."
Phật Tịch vô cùng vạn phần hoảng sợ, chỉ cảm thấy cả lạnh lẽo đến mức c.h.ế.t lặng, để mặc cho Bắc Minh Thần ôm mình.
Bắc Minh Thần ôm nữ nhân sợ hãi đến mức không dám lên tiếng ra khỏi Linh Tịch Các, đi đến cạnh ngựa, ném nữ nhân lên lưng ngựa, lại xoay người lên ngựa.
Hắn nắm chặt dây thừng: "Giá..."
Con ngựa nhanh chóng chạy về phía trước.
Thi Châu ở tại chỗ nhìn xem, không dám lên tiếng ngăn cản.
Dù sao Tịch tỷ cũng là Thần vương phi, còn có khí thế của Bắc Minh Thần, nàng cảm nhận rõ ràng.
Lưng của Phật Tịch tựa sát vào lồng n.g.ự.c của trên n.g.ự.c Bắc Minh Thần, cảm nhận được lồng n.g.ự.c cường tráng và trái tim đang đập loạn nhịp kia, gương mặt nóng hổi, trái tim của nàng cũng bắt đầu đập loạn.
[Bắc Minh Thần sẽ xử trí ta thế nào?]
[Chắc sẽ không g.i.ế.c ta chứ?]
Nàng run rẩy nói: "Vương...!Vương gia, ta...!Ta nói...!Ta chỉ đi ra ngoài đi dạo phố, ngài...!Ngài tin không?"
Bắc Minh Thần hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Vương phi đi dạo phố hơi xa rồi, đã ra khỏi cửa thành."
Phật Tịch cười lấy lòng: "Ha ha, là do trời tối quá, không cẩn thận đã ra ngoài thành."
Bắc Minh Thần không đáp lời nàng nữa, nắm chặt dây cương, hai chân dùng sức ép bụng ngựa, ngựa bị đau nhanh chóng chạy đi.
"A..." Phật Tịch ngồi ở phía trước có cảm giác như đang bay, hai tay nắm chặt cánh tay của Bắc Minh Thần, không dám làm loạn.
Đôi mắt của Bắc Minh Thần nhìn chòng chọc phía trước, ánh mắt lạnh lùng.
Bây giờ đã biết sợ rồi à, dám trêu chọc hắn, nhất định hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho nữ nhân này.
Cả người của Phật Tịch run lên, nàng cảm giác tối nay không có ngày về.
"Giá..."
Một tiếng gào thét vang vọng chân trời.
Bắc Minh Thần quất roi phi nhanh, âm thanh móng ngựa giẫm lên mặt đất đinh tai nhức óc.
Một cơn gió mạnh thổi qua khiến cành khô lá rụng xuống đất.
Bắc Minh Thần giục ngựa lao vụt đi, dưới bầu trời đêm đen nhánh có vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Trái tim của Phật Tịch như muốn bay ra khỏi lồng ngực, không biết con ngựa chạy quá nhanh dọa nàng sợ hay vì bị khí thế ngang ngược của Bắc Minh Thần dọa sợ.
Bắc Minh Thần giục ngựa chạy vội, lúc đến phủ Thần vương ghìm chặt dây cương.
Trong phút chốc, con ngựa không khống chế được, tung vó trước giữa không trung.
Bắc Minh Thần ghìm chặt dây cương, khiến cho con ngựa dừng ổn định.
Phật Tịch mất đi trọng tâm, ngã ra sau, chạm vào lồng n.g.ự.c rộng lớn của Bắc Minh Thần, tiếp xúc thân mật.
Chờ sau khi con ngựa dừng hẳn, Bắc Minh Thần bay vọt xuống ngựa, sắc mặt âm trầm đưa tay ôm Phật Tịch trên lưng ngựa đi vào phủ Thần vương, vào viện tử của hắn.
Giờ phút này, trong phủ Thần vương ánh nến sáng rõ, cảnh vật lướt qua trước mắt Phật Tịch.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Minh Thần, bị sắc mặt của hắn làm giật nảy mình.
Nàng đưa tay đẩy lồng n.g.ự.c Bắc Minh Thần, hai chân liên tục giãy dụa, muốn tránh khỏi n.g.ự.c hắn đi xuống.
"Vương gia, ta rất nặng, không làm phiền ngài nữa, tự ta đi được."
Ánh mắt của Bắc Minh Thần trở nên cố chấp, còn có vẻ mê ly, vô cùng u ám: "Nếu vương phi không muốn chết, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của bổn vương."
Bỗng chốc, Phật Tịch dừng giãy dựa, tay đặt lên tim hắn, dưới tay của nàng nhịp tim hắn đập loạn nhịp.
"Vương, vương gia, ngài sẽ không g.i.ế.c ta chứ?"
Bắc Minh Thần nhìn chằm chằm vào gương mặt yêu kiều của nàng, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo.
"Giết?" Hắn khẽ nỉ non, tay vòng qua eo của Phật Tịch dùng sức, vô cùng hưng phấn nói: "Vì sao bổn vương lại g.i.ế.c nàng, nàng là vương phi của bổn vương, giữa chúng ta có rất nhiều chuyện chưa làm với nhau."
Phật Tịch mờ mịt chớp mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của nam nhân, thấy giờ phút này trên mặt của hắn mang theo nụ cười đầy dục vọng, nụ cười kia như ác ma bị triệu hồi.
Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch vào gian phòng của mình, đặt nàng lên giường.
Sau đó, khi Phật Tịch phát hiện biết nam nhân trước mặt đang làm gì, nàng hốt hoảng lùi lại.
"Không được, không được."
[Ta không thể để cho người mà mình không yêu.]
[Lần đầu tiên phải dành cho người thương.]
Bắc Minh Thần nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Phật Tịch, tâm trạng của hắn rất tốt, cúi người xích lại gần bên tai nàng.
Bất chợt hắn nghe hai câu tiếng lòng này, cố chấp nhìn về phía nữ nhân gần trong gang tấc.
Muốn dành cho người nàng thương.
Tốt lắm.
Đúng là rất tốt.
Cuối cùng tâm trạng bị đè nén không thể khống chế nổi, hai tay nắm chặt bả vai của Phật Tịch, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn chằm chằm Phật Tịch.
"Đời này, nàng chỉ có thể là của ta."