-Tiểu Vân?!
-Nha đầu?!
Nghe thấy tiếng hét của Vân Y, hai lão nhân gia bất chấp chạy vào xem. Chỉ thấy nàng đang nằm trên mặt đất, trên tay lại cầm Huyết cung. Trên mặt không khỏi lộ ra kinh ngạc cùng vui vẻ.
-Di vật của chủ tử cuối cùng cũng chọn chủ rồi.
---1 năm sau---- -------
-Tướng công à, ông ra tạm biệt Tiểu Vân và hai nha đầu Khả Di đi nè!
Sư mẫu đứng ở ngoài cửa nói vọng vào. Lão già này tự dưng lên cơn thần kinh nào đó. Ngày nào cũng cằn nhằn con bé cứ sống bám ở đây hoài, bây giờ nó muốn đi cũng không ra chào.
-Sư mẫu, người cứ mặc kệ lão già đi.
Người lên tiếng là Vân Y, ái chà bây giờ đã ra dáng của một đại mỹ nhân rồi, chỉ khác mái tóc màu xanh lam của nàng bị biến đổi vì tác dụng phụ của việc luyện loại võ công này, nhưng không sao, nàng thích.
Bên cạnh là một cặp song sinh, nếu để ý kĩ thì đây chính là hai cô bé nàng đã cứu từ chỗ bọn thổ phỉ. Hai người họ tự nhận là nha hoàn và muốn hầu hạ Vân Y.
-Tiểu thư, ngài ấy là đang xúc động đấy, chắc là không muốn người đi.
Người nói là Khả Khả, nàng có khả năng phân biệt được cặp song sinh này nhờ bộ y phục, của Khả Khả màu xanh nhạt còn của Di Di màu hồng phấn. Các nàng ấy cũng không muốn Vân Y kêu loạn hoài nên mới phải mặc như vậy.
-Nha đầu ngươi đừng nói lung tung.
Lão già nghe có người nhạo báng mình nên mới nhảy ra biện hộ. Vân Y thấy vậy liền phì cười, giở giọng châm chọc.
-Ai biết được, nói lung tung mà trúng tùm lum.
Tiểu Vũ ở bên cạnh gầm gừ chứng thực lời nàng nói. Cũng một năm rồi, chú sư tử nhỏ năm nào đã trưởng thành, là "đàn ông" chân chính rồi nhỉ. Hai bên bờm có nhúm lông đỏ rất dễ thương (>.