Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Bị một tiểu quỷ cắt
đứt ‘ học tập ’của mình, cái miệng nhỏ nhắn của Tử Lan méo mó, coi
thường giơ ngón giữa lên với tên tiểu quỷ kia, sau đó thân thể mập mạp
quay ngoắt đi, chạy tới vườn hoa.

Đừng hiểu lầm! Nàng không phải đi ngắm hoa mà là. . .

"Mẹ, lúc nào Hồng ca ca trở lại?" Tử Lan Thanh ba tuổi mập ú đang nhanh tay
lột vỏ quả nho, sau đó đút vào trong cái miệng nhỏ nhắn này của mình, bộ dáng này rơi vào trong mắt khiến bà vú hơi nhức đầu vuốt vuốt huyệt
thái dương của mình.

Sau khi vườn hoa nơi này bị Tử Lan cải tạo
thành vườn nho, hàng năm đến ngày nắng gắt, chắc chắn tiểu nha đầu này
mỗi ngày sẽ ở đây một canh giờ, mà trong một canh giờ này, nàng sẽ liên
tục ăn nho.

Bà vú thật không biết cái bụng nho nhỏ của nàng, tại sao có thể nhét thêm bao nhiêu nho như vậy.

"Cùng lắm một tháng nữa hắn sẽ trở về." Nhắc tới con trai của mình, vẻ mặt bà vú càng nhu hòa.

"Còn phải một tháng nữa." Tử Lan Thanh buồn chán nhỏ giọng lầu bầu, rõ ràng
với việc còn một tháng nữa mới nhìn thấy ‘ Hồng ca ca ’ này rất bất mãn. Trong mắt của nàng ‘ Hồng ca ca ’ đồng nghĩa với sườn xào chua ngọt.

Hồng ca ca làm sườn xào chua ngọt rất ngon, mỗi lần ăn nàng hận không được coi đầu lưỡi của mình như miếng sườn mà cắn xuống .

Vậy mà tên thối tha chết tiệt Chu Tử Mặc, lần nào cũng không cho nàng ăn
nhiều, thậm chí vì để nàng từ bỏ miếng sườn thơm ngát này còn điều Hồng
ca ca đi ra ngoài vương phủ mà đi chính là đi cả năm.

Vì chuyện này, nàng thấy bà vú khóc không ít lần.

"Người nhớ Hồng ca ca, hay là nhớ đến sườn xào chua ngọt của hắn." Bà vú trêu ghẹo nói.

"Ha. . . Cũng muốn!" Tử Lan Thanh không thể nói, nàng muốn nhất vẫn là những miếng sườn kia.

"Ha ha ha. . ." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt của Tử Lan vì rối rắm với cái vấn đề này mà cả khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cũng nhíu thành một
đoàn, bà vú vui vẻ cười.

Sau đó, bà vú như đột nhiên nghĩ tới điều gì, bắt đầu than thở .

“Vú, sao vậy?" Nhìn bà vú than thở, đột nhiên Tử Lan Thanh có một loại dự
cảm xấu, vì mỗi lần bà vú than thở đều có liên quan với nàng, hơn nữa
còn là liên quan đến truyện xấu.

Lần này, quả nhiên.

"Trong cung truyền tin đến, người đã bốn tuổi nên sẽ phải vào cung đọc sách
cùng các vị công chúa hoàng tử." Bà vú than thở nói, vừa nói, vừa trìu
mến nhìn Tử Lan Thanh.

Vào trong cung đọc sách cũng không chỉ đơn giản là đọc sách như vậy.

Trong hoàng cung, khắp nơi đều là âm mưu tính toán, nên Hoàng quý phi mới để
khi tiểu vương gia mới sáu tuổi, vận dụng các loại thủ đoạn khiến hoàng
thượng phong hắn làm vương, sau đó ‘ đuổi ’ hắn xuất cung.

Không
phải nàng không muốn tiểu vương gia ở lại bên cạnh, mà Hoàng quý phi hi
vọng tiểu vương gia có thể giữ vững tính trẻ con, không bị những âm mưu
đen tối trong hoàng cung làm ô uế tim mình.

"Bốn tuổi. . . Đọc
sách. . ." Khóe miệng Tử Lan Thanh co quắp , cái cổ đại này không phải
thịnh hành câu nói ‘ phụ nữ vô tài mới là đức ’ sao? Tại sao nàng còn
phải vào cung đọc sách?

Nàng cũng đâu giống nữ chính trong mấy
cái tiểu thuyết xuyên không kia, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, hoặc giỏi ca múa, dù gì cũng có thể chép lại mấy bài thơ Đường sau đó gắn
tên của mình vào rồi được xưng làm tài nữ.

Nhưng kiếp trước nàng. . .

Tử Lan Thanh, mới sinh ra thì mẹ chết, hai tuổi cha chết! Sau đó đi theo
một cữu cữu học võ lưu lạc chân trời, sáu tuổi học tiểu học vì nhục mạ
thầy giáo, tìm hiệu trưởng gây chuyện, bị đuổi học hai mươi mốt lần!

Học xong tiểu học bị ngắt quãng,đến mười bốn tuổi mới vào sơ trung, lần đầu tiên đến lớp đã tặng chủ nhiệm hai cái bạt tai, nguyên nhân là do tên
biến thái kia biết thân thế đáng buồn của nàng nên bảo nàng phải ngủ với hắn vài bữa hắn mới để cho nàng an ổn học xong sơ trung.

Lúc Tử Lan Thanh đang đánh lão biến thái này thì đột nhiên hối hận! Tại sao nàng không trực tiếp thiến hắn!

Sau đó, Tử Lan Thanh mười bốn tuổi bắt đầu bước vào thế giới hắc đạo, nhiều lần đứng trên bờ vực sinh tử nàng mới có thể từng bước từng bước bò lên vị trí cao hơn, cuối cùng cũng ngồi lên vị trí lão đại hắc đạo.

Sau những việc trải qua như này, người ta còn có thể trông cậy nàng đi học tiếp, học cái gì đây!

Mỗi ngày đều không biết tương lai của mình, xung quanh đều là vô số âm mưu
tính toán, ngay cả ngủ cũng không thể ngủ quá say, vì không biết kẻ địch có thể ở lúc mình ngủ cho mình một đao hay không.

Vì vậy từ
trước đến nay trừ mấy câu, ‘ xuân ngủ bất giác hiểu ’* những thứ này
ngay cả trẻ em vườn trẻ cũng biết còn lại nàng thật sự còn không biết
bài vè phép nhân của trẻ con .

Để cho nàng đi đọc sách còn không
bằng cho nàng một cây đao cho sảng khoái. Trực tiếp đâm một đao tới có
thể không sảng khoái sao?

"Các công chúa, cách cách khác năm tuổi mới đọc sách, nhưng thân phận cách cách đặc biệt nên bốn tuổi đã bị
truyền vào trong cung đọc sách. Ai, Lan nhi đáng thương." Bà vú than
thở, chỉ cần nghĩ đến tiểu cách cách tham ngủ giờ Mẹo mỗi ngày sẽ phải
đi đến hoàng cung, bà vú đau lòng một hồi.

Nghe đến đó, con ngươi Tử Lan chuyển động, non nớt hỏi, "Tại sao ta bốn tuổi đã đi đọc sách,
mà những công chúa, cách cách kia năm tuổi mới đi? Ta có thể năm tuổi
mới đi đọc sách được không?" Có thể chậm một năm cũng tốt.

Như
vậy, nàng mà có thể trộm. . . Không đúng, là lấy một chút ngân lượng sau đó tiêu dao sảng khoái đi. Ai nguyện ý đọc sách thì tự đọc đi, dù sao
tiểu gia Tử Lan Thanh nàng không muốn.

"Không được, đây là ý chỉ
trong cung truyền tới." Bà vú khó khăn nói, nàng chỉ là một người làm,
các chủ tử nói như thế nào nàng chỉ có thể nói lại y như vậy!

Nghe xong lời bà vú nói, Tử Lan Thanh buồn bực chu cái miệng nhỏ nhắn, ngay
cả quả nho mình thích nhất trước mặt cũng không muốn ăn nữa.

Nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp, không để cho mình đi học.

Giả bộ bệnh? Không được! Giả bộ bệnh tối đa chỉ có thể giả bộ mấy tháng, vài tháng sau, nàng vẫn bị lôi đi học!

Chơi xấu? Càng không được! Chắc chắn sẽ bị tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia đánh đòn, lại nhớ đến lần bị hắn đánh đòn trước, Tử Lan Thanh lắc lắc cái đầu nhỏ của mình.

Vậy còn có biện pháp gì?

Xem ra chỉ có một con đường có thể đi, chính là bỏ nhà ra đi!

Nghĩ tới đây, con ngươi Tử Lan lóe lên tia sáng, nếu cuối cùng chỉ có con
đường bỏ nhà ra đi này đi thông thì nàng cũng chỉ có thể đi dạo hơn mấy
vòng bên ngoài.

Chỉ là đến lúc đó bà vú sẽ rất đau lòng. . .

Nhưng nhất định phải đi! Cùng lắm thì sau này nàng hay trở lại thăm bà
vú một chút dù sao nàng tuyệt đối không đi học, nàng có một loại cảm
giác sợ hãi cuồng liệt với học hành.

"Tử Lan, thật ra thì đi học
cũng rất tốt, trong hoàng cung có rất nhiều công chúa cách cách, không
phải chỉ có tiểu vương gia và người như trong vương phủ." Bà vú nhẹ
nhàng an ủi.

Nàng không biết Tử Lan mới có ba tuổi này đã có ý định rời nhà ra đi.

"Vâng." Tử Lan Thanh không yên lòng lên tiếng, sau đó đột nhiên nàng nghĩ đến
một vấn đề, " Phụ thân không đi học ở trong cung sao? Tại sao chỉ có
công chúa và cách cách."

Bà vú nói công chúa và cách cách, không hề nói đến tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia, chẳng lẽ nam nữ trong hoàng cung được tách riêng?

Thật sự Tử Lan Thanh đã đoán đúng.

"Các môn học của hoàng tử, thân vương, bối lặc và công chúa, cách cách khác
nhau vì vậy không học chung với nhau." Bà vú nhỏ nhẹ nói, hi vọng có
thể giải tỏa sợ hãi của Tử Lan.

"Phụ thân không ở bên ta nếu ta
vào cung bị khi dễ thì làm sao chứ!" Tử Lan Thanh oán hận nói, nàng chỉ
hy vọng thông qua thương yêu của bà vú mà thoát khỏi bi kịch đi học.

Nhưng dù bà vú có thương yêu nàng như thế nào thì bà vú cũng không thể thay
đổi việc này. Cho nên không đành lòng nhìn ánh mắt u oán của Tử Lan, bà
vú lui xuống.

Lập tức trong ‘ vườn nho ’ vắng vẻ này cũng chỉ còn lại Tử Lan Thanh.

Hơi ủ rủ cúi đầu, con ngươi Tử Lan không ngừng lướt qua từng tia đau đớn,
đoạn kí ức u tối nàng đã cố gắng cất đi lại hiện về, đặc biệt là kí ức
khi còn bé khiến gương mặt non nớt của Tử Lan Thanh đột nhiên trở nên
căng thẳng.

Nàng không cần đi học, nàng. . . sợ!

Núp ở
trên cây đại thụ, Chu Tử Mặc nghe cuộc đối thoại của Tử Lan và bà vú từ
đầu đến cuối. Thấy trong mắt Tử Lan bây giờ không ngừng lóe lên sợ hãi,
hắn thật sự không biết tiểu yêu nghiệt này sao lại sợ đi học như vậy.

Nhẹ nhàng từ trên cây nhảy xuống, không một tiếng động đi tới sau lưng Tử
Lan, ôm tiểu thân thể béo ụt ịt vào trong ngực mình, đầu Chu Tử Mặc tựa
trên bả vai Tử Lan.

Tử Lan Thanh tự nhiên bị ôm bất thình lình đã sợ hết hồn, nhưng cảm nhận được mùi hương quen thuộc kia, hoảng loạn
trong lòng bình tĩnh lại. Mà đang sợ hãi cũng tản đi một ít.

"Không cần phải sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi." Tiếng Chu Tử Mặc rất mềm rất nhẹ, làm cho lòng của Tử Lan Thanh đột nhiên run lên. Chu Tử Mặc, hắn chỉ là
tiểu quỷ mới mười tuổi lại làm cho nàng cảm thấy an tâm.

Cái cảm giác dù trời sập vẫn có người đỡ, thật sự rất tốt.

"Vì ngươi là nữ nhi của ta! Dù có khi dễ cũng chỉ ta có thể khi dễ!" Một
câu nói làm cho tất cả cảm động của Tử Lan Thanh biến mất không còn một mống.

Chu Tử Mặc! Cái tên tiểu quỷ chết tiệt!

* Một câu trong bài thơ "xuân hiểu" của Mạnh Hạo Nhiên.

Nguyên gốc:春眠不覺曉,

處處聞啼鳥。

夜來風雨聲,

花落知多少.

Phiêm âm: Xuân miên bất giác hiểu

Xứ xứ văn đề điểu

Dạ lai phong vũ thanh

Hoa lạc tri đa thiểu.

Dịch nghĩa: Giấc ngủ đêm xuân không biết trời sáng

Nơi nơi đều nghe thấy tiếng chim hót

Đêm qua trong gió mưa

Chẳng hay hoa rụng nhiều hay ít?

Dịch thơ: Giấc xuân không buồn thức,

Khắp nơi chim ríu rít.

Đêm qua gió mưa về,

Hoa rụng nhiều hay ít?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui