Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Mở cái miệng nhỏ nhắn của mình ra, Tử Lan Thanh hung hăng cắn lên khuôn mặt tinh sảo của Chu
Tử Mặc, không cắn bị thương gương mặt của tiểu quỷ này thì nàng cũng
không gọi là Tử Lan Thanh. Thật ra thì chủ yếu vẫn là nàng ghen tỵ.

Tại sao dáng dấp tiểu quỷ này lại đẹp như thế, còn nàng thì tròn phúng phính .

Sau khi nàng phá hoại khuôn mặt của hắn, nàng không tin tiểu quỷ này còn có thể so đáng yêu với nàng được nữa!

"A! A! A. . ." Một tiếng kêu thảm thiết không ngừng phát ra từ trong miệng
tên tiểu quỷ nào đó, tiểu nha đầu lại dám cắn hắn? Hơn nữa còn cắn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ bé này nữa.

Hắn khẳng định mặt hắn lần này không còn nguyên vẹn rồi!

Nghe tiếng kêu thảm thiết của tiểu quỷ kia, cả vương phủ đều kinh động, đám
người nha hoàn thị vệ ngẩng đầu lên nhìn một cái về nơi đang gào thét
thảm thương kia, lại cúi đầu lần nữa, đi làm chuyện của mình.

Vì bọn họ biết chắc chắn tiểu cách cách đang khi dễ tiểu vương gia.

Ngày thứ hai, cả vương phủ đều biết tiểu vương gia bị tiểu cách cách cắn,
hơn nữa còn là cắn ở mặt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu vương gia, có hai hàng dấu răng nho nhỏ, đó chính là kiệt tác của Tử Lan Thanh.

Rõ ràng Tử Lan Thanh rất hài lòng với kiệt tác này. Nhìn hai dấu răng trên khuôn mặt kia, Tử Lan Thanh rất vui vẻ còn ăn thịt nhiều hơn bình
thường mấy miếng. Thậm chí còn gắp một miếng rau dưa mà trước kia nàng
không thích ăn nhất.

"Trong cung truyền ý chỉ đến, sáng sớm ngày
mai ngươi phải vào cung với ta." Chu Tử Mặc nghiến răng nhìn Tử Lan
Thanh đang vui vẻ ăn, đột nhiên cười âm hiểm một tiếng rồi nói.

Tiếng cười âm hiểm kia truyền vào tai Tử Lan Thanh, làm cho bàn tay nhỏ bé
đang kẹp miếng thịt run lên làm miếng thịt trong tay rơi xuống bàn.

"Có nghĩa là gì?" Tử Lan Thanh khẩn trương hỏi.

"Ngươi nói thử xem?” Chu Tử Mặc hỏi ngược lại.

"Không biết. . . không phải là bắt ta vào cung đi học chứ?" Tử Lan Thanh tội
nghiệp nhìn Chu Tử Mặc, bây giờ nàng hoàn toàn không còn hăng hái ăn cơm nữa rồi, cả khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt căng thẳng nhìn Chu Tử Mặc.

Sợ rằng Chu Tử Mặc nói ra chữ ‘ phải ’.

Nhưng nàng càng sợ cái gì thì cái đó chắc chắn sẽ xảy ra.

"Hoàng a mã muốn ngày mai ngươi theo ta đi học, hơn nữa. . . là giờ Mẹo!" Chu
Tử Mặc đắc ý nhìn Tử Lan Thanh, hắn không tin nha đầu này không sợ điều
đó.

Mà cũng vì nàng sợ nên hắn mới nói như thế.

"Ngươi nói thật?" Cái miệng nhỏ thận trọng nuốt nước miếng một cái, tim Tử Lan Thanh đều muốn rơi ra ngoài, vội vàng nói.

Nhìn Tử Lan Thanh sợ hãi như vậy, Chu Tử Mặc khẽ nhíu nhíu mày. Tại sao tiểu quỷ này lại sợ đi học?

"Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi. Trong hoàng cung, ngoại trừ ta ra không ai có thể khi dễ ngươi !" Chu Tử Mặc khí thế nói, hi vọng có thể hóa giải
sợ hãi của Tử Lan Thanh.

Nhưng cái giọng nói kiên định kia lại
làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh trắng bệch, nàng đã nghe
được, Chu Tử Mặc nói đều là sự thật, ngày mai nàng phải đi học!

"Không phải chờ ta bốn tuổi mới đi sao? Tại sao ngày mai phải đi rồi!" Cái
miệng nhỏ nhắn Tử Lan Thanh không ngừng nói, khuôn mặt tràn đầy nước mắt nhìn Chu Tử Mặc, hi vọng phụ thân này có thể thương xót nàng.

Chu Tử Mặc chỉ là nhàn nhạt liếc nàng một cái, sau đó thở dài một hơi, chuyện này hắn không thể làm gì cả.

Vì đây là thánh chỉ mà chính hoàng a mã đã ban xuống, mà nguyên nhân chính là do Tử Lan là nữ nhi hắn nhặt về, hoàng a mã nói nàng chỉ có thể coi
là một cách cách thường dân nên có thể căn cốt không tốt lắm.

Vì vậy phải vào cung học tập sớm một chút, nếu chung đụng với những công chúa cách cách kia lâu thì có lẽ sẽ nảy sinh khí chất.

Nên mới để nàng khi mới ba tuổi vào cung đi học.

"Tử Lan, mặc dù ta không biết ngươi sợ cái gì ở đây, nhưng nếu đi học ở
trong cung thì thật sự sẽ không có ai dám khi dễ ngươi, ngươi không cần
phải sợ." Chu Tử Mặc an ủi một lần nữa, sau đó nhẹ nhàng nói: "Nếu
không, ngày mai ngươi học cùng ta trước, chờ sau khi quen thuộc hoàn
cảnh sẽ đi học với công chúa cách cách?" Đây là biện pháp duy nhất Chu
Tử Mặc có thể nghĩ ra được.

Nghe Chu Tử Mặc nói, cặp mắt Tử Lan Thanh sáng lên, thuận miệng hỏi, "Có mỹ nam không?"

Mặc dù chưa xem qua phim hay ti vi gì đó, nhưng Tử Lan Thanh vẫn biết rõ,
mấy vị hoàng tử trong hoàng cung kia đều là từng mỹ nam một, có gen tốt
thì bộ dáng tất nhiên phải xinh đẹp!

Dĩ nhiên, trong mắt nàng Chu Tử Mặc là một ngoại lệ.

Mặc dù tiểu quỷ kia có một mẫu thân tuyệt mỹ, phụ thân có diện mạo tuấn dật, nhưng lại là một tên xấu xí!

"Có!" Mắt Chu Tử Mặc tối sầm xuống, nha đầu lại nghĩ cái gì? Mỹ nam? Trước
mặt nàng không phải đang có một sao? Nàng còn muốn đi đâu tìm mỹ nam
nữa!

Trong mắt nàng, mỹ nam chỉ có thể là mình hắn!

"Vậy
cũng được, ta miễn miễn cưỡng cưỡng đi thử một chút." Tử Lan Thanh suy
tư một lát, nàng đi chọc họa còn có tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia chống đỡ, vì vậy gật đầu đáp ứng.

Mặc dù trong lòng vẫn còn mấy phần sợ, nhưng lòng hiếu kỳ lại nhiều hơn sợ hãi.

Lớp học cổ đại trong hoàng cung, lại có đông đảo mỹ nam xinh đẹp cổ đại,
nhưng trọng yếu nhất, nàng sắp được gặp cái tên sư phụ bị nàng chọc điên lúc mới là đứa bé, ha ha ha. . . Nếu có cơ hội, nhất định nàng phải
chỉnh lại hắn thêm mấy lần nữa!

Mỹ nam xinh đẹp tuyệt luân kia không biết sau khi trải qua sự kiện lần đó, hắn còn mặt mũi đi ra ngoài ‘dạo’ nữa hay không?

"Ăn đi." Nghe Tử Lan Thanh nói, Chu Tử Mặc gắp một miếng thịt đặt trong bát của nàng, sau đó để đũa xuống sờ sờ đầu nhỏ của nàng, làm khóe miệng Tử Lan Thanh co giật không hạ xuống được, cái tên tiểu quỷ chết tiệt dám
coi nàng như đứa bé mấy tuổi?

Trời mới biết bây giờ số tuổi thật
sự của nàng đã là 33! Người còn lớn tuổi hơn mẹ ruột quý phi của hắn lại bị hắn dỗ dành như một đứa bé ở nơi này. Nếu bị thủ hạ cũ của nàng
biết, chắc chắn sẽ kinh bạo cặp mắt của bọn hắn.

Hung hăng trợn mắt nhìn Chu Tử Mặc một cái, Tử Lan Thanh ăn bát thịt ngấu nghiến coi nó như là Chu Tử Mặc mà ăn vào.

Vừa ăn vừa không ngừng gầm thét trong lòng, ‘ cắn chết hắn, cắn chết hắn. . . ’

Cho dù Tử Lan Thanh không muốn đi nữa, ngày thứ hai vẫn tới, đầu nhỏ béo ụt ịt vươn thẳng, đôi mắt nhỏ của Tử Lan Thanh đang nhắm nghiền, bây giờ
nàng vẫn đang trong giấc mộng và không có ý định tỉnh lại.

Bây
giờ mới là giờ Mẹo, nếu đang ở hiện đại thì chính là sáu giờ sáng, mặc
dù đời trước có thói quen dậy sớm, nhưng nàng đã trải qua ba năm sống
trong cuộc sống nhung lụa, Tử Lan Thanh đã có thói quen sớm chín muộn
mười!(đại khái là 9h vẫn còn sớm)

Hiện tại tự nhiên sáu giờ sáng bắt nàng dậy đi học, nàng thật sự không muốn tỉnh lại.

"Ngoan, dậy đi, ngươi còn có một đoạn đường dài nữa đó." Hơi đau lòng ôm Tử Lan vào trong ngực của mình, Chu Tử Mặc nhỏ nhẹ nói.

Nhưng bây giờ Tử Lan Thanh cũng không có thời gian đi thưởng thức lời nói dịu dàng của Chu Tử Mặc, vì nàng đã trực tiếp tiến vào mộng đẹp ở trong
ngực Chu Tử Mặc.

Không biết đã ngủ bao lâu, nhưng khẳng định ngủ
còn muộn hơn bình thường, Tử Lan Thanh mở cặp mắt của mình, nhưng. . .
Người nào có thể cho nàng biết tình trạng bây giờ là như thế nào không?

Tại sao nàng lại nằm trên một bàn sách rất lớn, mà bàn đọc sách bên cạnh
chính là Chu Tử Mặc đang ngồi, lúc này hắn đang tập trung tinh thần để
vẽ, vẻ mặt nghiêm túc lại cố chấp khiến Tử Lan Thanh lộ vẻ xúc động một
chút xíu, Chu Tử Mặc như vậy. . . thật sự có một chút mê người.

"Nước miếng cũng chảy ra rồi." Đang chuyên tâm vẽ tranh, Chu Tử Mặc đột nhiên nói một câu, bàn tay nhỏ bé phì nộn của Tử Lan Thanh nhanh chóng sờ lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Nhưng mà. . .

Nơi đó không có gì cả!

"Ngươi lừa ta!" Tiếng Tử Lan Thanh vì kích động mà trở nên bén nhọn, khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt cũng trở nên hồng hồng theo, đáng chết! Chu Tử Mặc
lại lừa nàng!

Chu Tử Mặc quay đầu đùa giỡn nhìn chằm chằm Tử Lan Thanh, khiến nàng đột nhiên có một loại dự cảm xấu.

"Tứ đệ, đây chính là tiểu cách cách nhà ngươi hả, thật là một con heo nhỏ
ham ngủ." Giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn từng tia. . . trào phúng!

Tử Lan thanh xoay người, đã nhìn thấy tình cảnh bây giờ. Cái miệng nhỏ nhắn bây giờ có thể nhét vừa hai quả trứng vịt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui