Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

"Thật ra thì. . .
Thật ra thì. . ." Tiểu Tam rất muốn nói cho tiểu cách cách biết, thật ra tất cả mọi người trong vương phủ đều nhìn ra được, người trong lòng
vương gia là nàng.

Nhưng vương gia nhà mình còn chưa mở miệng, những người làm hạ nhân như bọn họ có tư cách gì đi dính vào chuyện của các chủ tử.

"Thật ra thì cái gì?" Tử Lan Thanh hơi khẩn trương mở miệng, chẳng lẽ tiểu quỷ kia đã có người trong lòng?

"Không có gì, ngài yên tâm, chỉ cần vương gia có thích cô gái nào ở bên ngoài, tiểu nhân lập tức bẩm báo cho ngài." Chuyện này Tiểu Tam đồng ý rất
nhanh, vì hắn biết rõ, vương gia tuyệt đối sẽ không thích những nữ nhân
bên ngoài kia.

Nên hắn đồng ý chỉ là một cái hẹn suông thôi!

"Ừ." Bước đi đặc biệt theo kiểu chữ bát (八), Tử Lan Thanh thật sự muốn sảng
khoái bước đi như thường ngày, nhưng trái tim vẫn nặng trĩu.

Chu Tử Mặc, rốt cuộc ta nên đối xử với ngươi như thế nào đây?

. . .

Trong triều đình, thiên tử là trời đất, lúc này thiên tử đang bất đắc dĩ nhìn thiếu niên anh tuấn đang đứng thẳng phía dưới. Thiếu niên có ba phần
tương tự hắn,d.d. l~q~d kiên quyết nhìn hắn, cực kỳ giống mười tám năm
trước hắn đối mặt với phụ hoàng.

Hồi lâu, thiên tử mới khe khẽ
than thở một hơi, "Mặc nhi, tuy ở chỗ này ta là hoàng thượng, nhưng . . . ta cũng là phụ thân của ngươi, là phụ thân hi vọng. . ."

"Đây
chẳng qua là hy vọng của ngài, ngài hi vọng chỉ là hi vọng thôi!" Chu Tử Mặc không vì hoàng thượng chịu thua mà mềm lòng, chuyện này tuyệt đối
không cho phép hắn mềm lòng!

"Nhưng ngươi năm nay đã 15, ngươi. . ."

"Nếu như ngài là hoàng a mã của ta, xin ngài không nên can thiệp hạnh phúc
của ta." Quỳ xuống đất, không tiếp tục nhìn vị nam nhân cao cao tại
thượng kia nữa.

Cách hắn yêu khác phụ hoàng, phụ hoàng có thể
trái ôm phải ấp, lại chỉ yêu duy nhất mẫu phi của hắn, nhưng hắn lại
không thể. Hắn chỉ yêu cái người nho nhỏ đó, tiểu nhân nhân mà khi ôm
cũng có cảm giác ôm toàn thế giới đó.

"Ngươi là đồ bất hiếu,
ngươi. . . ngươi muốn tức chết ta sao? Tiểu công chúa nước Ninh Lan có
cái gì không được chứ! Tại sao. . ."

"Không có vì cái gì, chỉ vì
trong lòng nhi thần đã định ước với một nữ tử từ lâu rồi." Giọng nói
phát ra càng cung kính, nhưng lại càng kiên định.

Hơi si ngốc
nhìn thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất ở phía dưới, Chu Lam Thiên khẽ
há miệng, nhưng không nói ra khỏi miệng cái gì cả, hắn cũng đã định ước
với một nữ tử từ lâu rồi, nhưng mà không phải hắn đã sớm định ước với
mẫu phi hắn rồi sao.

Chỉ là cái thế giới này có quá nhiều điều
bất đắc dĩ, nếu như có thể, hắn tình nguyện buông tha phồn hoa cả đời
này, cùng nàng đi tìm một sơn cốc nho nhỏ.

Hắn vẽ tranh, nàng
nhảy múa, vẽ ra tư thế xinh đẹp khi nàng nhảy múa; hắn viết chữ, nàng
mài mực, viết ra một bài thơ mang tình yêu mãi mãi; hắn đánh cờ, nàng
thêu thùa, bạc đầu giai lão vĩnh viễn không chia cách. . .

Vậy mà, đây chỉ là hi vọng của hắn!

"Tạm thời không bàn luận chuyện này nữa." Chu Lam Thiên vuốt vuốt huyệt Thái Dương của mình, sau đó khoát tay áo. Thấy ý tứ của hắn, thái giám thân
cận lập tức cao giọng tuyên bố, "Có chuyện khởi tấu, vô sự bãi triều!"

"Hoàng thượng thiên tuế thiên thiên tuế!" Trên triều đình, tất cả đại thần đều quỳ xuống đất, mà hoàng thượng cao cao tại thượng này chỉ mệt mỏi đứng
dậy, sau đó rời đi.

Cho đến khi mọi người lui ra, Chu Tử Mặc mới
chậm rãi đứng dậy, phủi sạch bụi đất trên người mình, sau đó nhìn ngôi
vị hoàng đế này một cái, khóe miệng hiện ra một tia châm chọc, ba vị
hoàng huynh kia đều muốn ngồi lên vị trí này, nhưng mà lại không biết,
cuộc sống tự nhiên mới thật sự là hạnh phúc.

Xoay người, Chu Tử Mặc biết, ở nơi nào đó trong cung điện này, có ba đôi mắt đang gắt gao theo dõi hắn.

Cho đến khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất ở bên trong cung điện, ở chỗ tối, ba mỹ nam tử mới chậm rãi đi ra.

"Phụ hoàng sủng ái Tứ đệ càng ngày càng rõ ràng nha, ha ha. . . Có lẽ ngôi
vị hoàng đế này nhất định là của Tứ đệ ." Giọng nói như gió xuân ấm áp
chậm rãi phát ra, trên khuôn mặt ấm áp luôn luôn treo một nụ cười sáng
rỡ.

Nhưng bỗng xẹt qua một tia ác độc không để người ta biết, nam tử y hệt gió xuân này, có lẽ nội tâm cũng không phải ấm áp như vậy.

"Ai nói không phải." Một đôi mắt hoa đào hoãn mĩ nheo lại, môi mỏng khêu
gợi hơi nhếch lên, giống như tà mà cũng không phải tà, nụ cười làm cho
người ta không đoán ra dụng ý chân chính của nam tử này.

Chu Tử
Thành mắt lạnh nhìn hai người trước mặt, không ngừng cười lạnh trong
lòng, hai người này cũng đâu phải người tốt! Còn cười rực rỡ như vậy!

"Nếu đúng thì chính là như vậy!" Chu Tử Thành vốn không muốn mở miệng, nhưng lại không thể không tỏ rõ một chút quan điểm của mình.

Dù sao chỉ cần không phải hai người trước mặt làm hoàng đế thì hắn không sao cả.

"Các ngươi nói xem, tại sao Tứ đệ luôn luôn lãnh ngạo lại cự tuyệt đề nghị
của phụ hoàng, tiểu công chúa nước Ninh Lan thật sự không tệ." Giọng nói tiếc hận, nhưng hai người khác cũng biết dụng ý của hắn.

"Ai nói không phải." Mắt hoa đào lại tà mị cười một lần nữa, sau đó tự tin nói, "Cũng không biết người trong lòng Tứ đệ thích nhất là ai."

"Ha
ha ha. . . Có lẽ cô gái hắn yêu sâu đậm này chính là một tiểu nhân nhân
nào đấy trong phủ hắn." Trong tiếng nói ôn hòa ra một chút nhắc nhở, rõ
ràng là tùy ý, nhưng mà lại nói nghêm túc như vậy.

"Ai nói không phải." Vẫn là câu nói kia, nhưng ý tứ muốn biểu đạt lại hoàn toàn khác nhau.

Chu Tử Thành nghe thấy đối thoại của bọn họ, trong lòng liên tục thầm mắng
hai con hồ ly, hắn dĩ nhiên biết rõ bọn họ muốn nói cái gì, còn không
phải là muốn hắn biết chỗ mềm của Chu Tử Mặc, sau đó đấu với Chu Tử Mặc
để bọn họ tốt ngồi đó ngư ông thủ lợi sao.

Bọn họ thông minh, chẳng lẽ hắn sẽ đần sao? Muốn lợi dụng hắn, đây tuyệt đối không có khả năng!

"Ta cũng cho là như vậy." Tiếng nói lạnh lùng xen lẫn từng tia hưng phấn,
hai tên hồ ly muốn hắn bị lừa thì hắn sẽ giả bộ bị lừa.

Hừ! Diễn trò thì có ai không biết, hai con hồ ly ngu xuẩn này!

"Ha ha ha. . .ta cảm thấy huynh đệ chúng ta cũng nên tụ họp thật tốt, ngày
mai ở Hối Phong lâu uống một chút rượu, thấy như thế nào?" Vẫn là giộng
nói ôn tồn như cũ, nhưng lại lộ ra sự vội vã không nén nổi.

Trong lòng Chu Tử Thành khinh thường cười một tiếng, hiện tại đã bắt đầu gài bẫy chết cho hắn rồi sao?

Vậy hắn sẽ đón lấy toàn bộ, "Tiểu đệ ngày mai có chuyện, sợ rằng không thể
đi, hi vọng các vị ca ca chơi đùa thỏa thích." Chu Tử Thành tùy ý nói,
nhưng đôi tay run rẩy hơi nhỏ đã nói rõ lúc này hắn đang kích động, chỉ
không biết kích động này có phải giả vờ hay không, cũng chỉ có mình hắn
biết.

Hai con hồ ly cùng thấy đôi tay run rẩy của Chu Tử Thành, liếc nhìn nhau, ăn ý cười một tiếng.

Tam đệ vẫn là Tam đệ, mà bọn họ vẫn sống thêm vài năm so với hắn, đã gặp quen thuộc giữ sắc mặt nhiều hơn hắn mấy phần.

"Không sao, chính sự quan trọng, lần sau cùng nhau đi cũng được." Khóe miệng
Đại hoàng tử Chu Tử Lâm mang theo mỉm cười dịu dàng, cực kì khiêm tốn
nói.

Nhưng trong mắt hắn liên tục lóe lên tia sáng chứng minh lúc này hắn không bình tĩnh, hắn đang kích động.

"Vậy thì từ biệt, tiểu đệ đi trước một bước." Chu Tử Thành nói xong câu này, vội xoay người đi, để lại một bóng lưng nguy hiểm cho hai vị hoàng tử
kia.

Vì vậy, chỗ này vốn dĩ yên tĩnh ngay lập tức rơi vào không
khí càng trầm tĩnh thêm, giờ khắc này không có người nào muốn chủ động
mở miệng, hai con hồ ly mỉm cười với nhau.

Một con cười giống y
hệt ánh mặt trời ngày xuân, sưởi ấm lòng người khác; một con khác cười
giống như hoa đào tháng sáu, choáng váng mắt người.

Diễn đàn lê quý đôn ~ chan chan

"Ha ha. . . hay ngày mai chúng ta hẹn Tứ đệ nữa?" Cuối cùng, nụ cười giống
như ánh mặt trời cũng không cười tiếp được nữa, hơi cứng ngắc mở miệng.

Xem ra so với khuôn mặt tươi cười, hắn còn là tên hoa đào chết tiệt!

"Vốn là nên như vậy, nhưng. . . đại ca cũng biết rằng bạn thân của ta sẽ
đến, có lẽ sáng mai không đi được." Ném toàn bộ trách nhiệm đi không còn một mống, hiển nhiên cấp bậc con hồ ly cao hơn hơn mấy phần.

Chu Tử Lâm thầm mắng trong lòng một câu, ‘ đáng chết ’, nhưng mỉm cười trên khuôn mặt vẫn không thay đổi chút nào, "Đệ đệ đã nói thế, vì huynh đệ
trong nhà, mấy người bạn thân có thể ngăn cước bộ của đệ đệ lại sao?"
Muốn làm người thắng cuối cùng, nằm mơ!

Coi như muốn kéo, hắn cũng muốn kéo Chu Tử Phong này đi.

"Ca ca nói lời này, giống như đệ đệ ta cố ý không đi vậy, đã như vậy, vì ca ca, vứt bỏ mấy người bạn thân vậy!" Trong mắt đào hoa của Chu Tử Phong
đều là anh hùng liều chết thảm thiết, Chu Tử Lâm nhướn mày, hắn phải hy
sinh cái gì sao? Bọn họ không phải đều là một dạng sao?

Con hồ ly chết tiệt này, lại ném hắn vào!

"Ha ha. . . Vậy ngày mai chúng ta không gặp không về." Nói xong câu này,
Chu Tử Lâm vượt lên trước rời đi, chỉ có mình hắn biết, lúc này hắn muốn bóp chết nam nhân trước mặt bao nhiêu.

Chu Tử Phong nhìn bóng
lưng Chu tử Lâm, khẽ híp cặp mắt, nụ cười trên khóe miệng từ từ thu hẹp
lại, trong lòng không ngừng châm chọc Chu Tử Thành và Chu Tử Lâm, hai
người kia đều ngu ngốc, cực kì ngu ngốc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui