Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

”A mã, ta là cách cách, nàng là công chúa, ta phải gọi nàng là a di sao? Nhưng nàng ấy già vậy, ngay cả tóc cũng vàng đi, ta thấy phải gọi nàng là lão bà bà mới đúng.” Nếu như không suy tính ý tứ trong giọng nói, chắc chắn giọng nói hồn nhiên mà non nớt này như tiếng của tự nhiên, vậy mà. . .

Không thể không nói, lời nói này thật đúng là quá độc quá cay!

“Tử Lan, không nên nói chuyện lung tung, Ninh Lan công chúa chỉ do không đủ dinh dưỡng nên tóc cả đầu mới có thể vàng như vậy.” Chu Tử Mặc thấy vẻ mặt đầy lửa giận của Ninh Lan công chúa, cưng chiều vuốt ve sợi tóc đen nhánh tỏa sáng của Tử Lan, nói thật.

Vì vậy, Ninh Lan công chúa đang tràn đầy lửa giận trong lòng vì những lời này của Chu Tử Mặc mà trong lòng được lấp kín, thiếu chút nữa bị buồn bực đến chết. “Tóc của ta là trời sinh.” Lời nói của Ninh Lan công chúa có hơi tức giận, nhưng nhiều hơn vẫn là xấu hổ.

Bêu xấu trước mặt người mình yêu trong lòng như thế, cũng khó trách nàng sẽ nói ra lời nói thẹn thùng như vậy.

“À. . . Thì ra là trời sinh không đủ dinh dưỡng.” Chu Tử Mặc như có điều suy nghĩ nói, vừa nói vừa ngửi sợi tóc của Tử Lan, ở trên sợi tóc của Tử Lan có một cỗ hương hoa Tử Lan thoang thoảng, đó là một loại mê người.

Vốn tưởng rằng Chu Tử Mặc đã hiểu ý của nàng, lại không nghĩ rằng lời nói của Chu Tử Mặc chuyển một cái đã biến thành như vậy, vì vậy trái tim Ninh Lan công chúa tan nát rơi dưới đất.

“Chu Tử Mặc, ta. . . Ta yêu chàng! Van chàng cùng với ta!” Được rồi, nếu uyển chuyển không được thì trực tiếp thổ lộ, nhớ ngày đó nàng cũng thổ lộ như vậy.

Thời gian thoáng qua rồi biến mất, đã qua nhiều năm như vậy, nam tử mỉm cười ỏ trong biển hoa ngày xưa kia đã trưởng thành.

Mà nàng vẫn còn nắm chặt ước định ban đầu, nhưng hắn. . . Lại quên hết tất cả không còn một chút nào! Nàng không biết, nhiều năm kiên trì như vậy có lấy được đáp lại hay không.

Có lẽ. . . Lúc đầu nàng đi tới nước Chu chính là một sai lầm cực lớn!

“Nhưng ta không thương ngươi.” Rõ ràng Chu Tử Mặc cảm thấy lúc công chúa nước Ninh Lan nói lời này, Tử Lan trong ngực khẽ run lên. Rất rõ ràng, cô nhóc này bị lời nói của Công chúa nước Ninh Lan kích thích.

Vốn định lập tức phất tay áo đi, nhưng đối mặt với vẻ mặt thiết tha của Chu Lam Thiên, Chu Tử Mặc thật sự có một chút không đành lòng như vậy.

“Làm sao ngươi biết năm tháng sau này qua lại với ta sẽ không sinh tình cảm với ta? Làm sao ngươi cứ khẳng định. . . Không yêu ta như vậy!” d iennd.a.nllêquúyđôn Hiển nhiên công chúa nước Ninh Lan bị lời nói của Chu Tử Mặc kích thích, gò má đỏ lên vì phẫn uất lộ ra vài tia dữ tợn như vậy.

Mà lời nói tràn đầy khiêu khích cũng càng ngày càng sục sôi.

“Không thương chính là không thương, dù có tới một vạn năm, ta cũng không thể nào yêu ngươi!” Lạnh lùng nhìn sang công chúa nước Ninh Lan kia, Chu Tử Mặc ôm chặt Tử Lan trong ngực, tuyệt tình mở miệng.

Một câu nói, khiến gò má vốn đỏ lên của công chúa nước Ninh Lan ngay lập tức trở nên trắng bệch.

Dù có tới một vạn năm, cũng sẽ không yêu. . .

“Ta. . . Ta có thể không quan tâm vị trí chính thê kia, ta có thể không cần ngươi yêu, ta chỉ muốn yên lặng ở bên cạnh của chàng, ta. . .” Là thật sự rất yêu chàng!

Mấy chữ cuối cùng, Ninh Lan Phượng không nói ra, vì vẻ mặt Chu Tử Mặc cực kì lạnh nhạt, giống như hàn băng ngàn năm, không có một tia gợn sóng tình cảm, khiến cho nàng lạnh từ đỉnh đầu đến chân.

“Không cần thiết.” Chỉ có ba chữ, lại làm cho Ninh Lan Phượng có loại cảm giác rơi xuống địa ngục. Thì ra chỉ cần mấy chữ, đã có thể làm cho nàng cảm thấy tim như bị đao cắt.

“Chu Tử Mặc, ta sẽ không buông tay!” Nhìn Chu Tử Mặc thật sâu một cái, Ninh Lan Phượng chậm rãi đứng dậy, bước đi của nàng hình như có vẻ bế tắc.

Không ai trông thấy, diễ!n.đà/n l-êq_uý đ.ôn một khắc lúc nàng xoay người kia, có hai giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt nàng, dung nhập vào bùn đất tràn đầy hương thơm . . .

Chu Lam Thiên nhìn Công chúa nước Ninh Lan không chào mà đi, há miệng, cuối cùng cũng không nói gì.

“Nàng nói nàng yêu ngươi, sẽ không buông tay. . .” Chẳng biết lúc nào, bàn tay nho nhỏ của Tử Lan Thanh đã kẹp bên hông thịt mềm của Chu Tử Mặc bắt đầu từ từ dùng sức.

Nghe thấy lời nói tràn đầy ghen tức của Tiểu Nhân Nhân, cảm thấy eo ếch của mình đang chậm rãi đau nhức, Chu Tử Mặc cười khổ một tiếng, dịu dàng vuốt ve cái đầu nho nhỏ của Tử Lan, cũng không giải thích cái gì.

Rất nhiều lời cần dùng hành động để chứng minh.

Chu Tử Mặc dịu dàng khiến tâm vốn đang phiền não của Tử Lan Thanh bình tĩnh lại từng chút từng chút, khẽ thở dài một tiếng, hai mắt Tử Lan Thanh nhắm lại, lông mi có hơi run rẩy.

Chu Tử Mặc ơi Chu Tử Mặc, dáng dấp ngươi không thể xấu xí một chút sao? Làm hại nhiều nữ nhân cũng yêu ngươi như vậy, biết rõ không phải là ngươi cố ý, nhưng mỗi khi thấy nữ nhân khác thổ lộ thâm tình với ngươi, lòng của ta thật. . . Thật khó chịu!

Biết rõ ngươi chỉ yêu một mình ta, nhưng thâm tình trong mắt những nữ nhân kia cũng chói mắt như vậy. Làm cho ta rất muốn vò nát toàn bộ những thứ thâm tình kia!

“Hoàng a mã, nếu như không còn chuyện gì, con mang Tử Lan đi về trước.” Chu Tử Mặc đứng dậy, khẽ khom người.

Vẻ không kiên nhẫn đã lộ rõ ở trên mặt của hắn.

Chu Lam Thiên thật sự muốn quất hắn mấy cái bạt tai, chó hoang, con làm cái mặt lạnh kia để cho ai nhìn hả?

Nhưng cuối cùng hắn không hề làm gì cả, không phải là không muốn mà là không dám, hắn sợ vị nào đó trong hậu cung nổi đóa, phải biết rằng người trước mặt này chính là con trai bảo bối của nàng.

Cho nên Hoàng đế một nước không chỉ phải xem sắc mặt của nương tử mình, còn phải xem sắc mặt của con trai mình!

Cái này thật là biệt khuất!

“Trở về thôi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Chu Lam Thiên phất phất tay, trên mặt cũng cố ý lộ ra vài tia không nhịn được như vậy, hắn cũng không muốn bị người khác nói mình sợ nhi tử.

Cho nên. . .

Lúc nên giả bộ thì phải giả bộ!

Lấy được trả lời chắc chắn của Chu Lam Thiên, Chu Tử Mặc không ở lại cáo biệt với người khác, trực tiếp ôm Tử Lan đi ra ở đây. Từ đầu đến cuối, hắn đều không để Tử Lan trong tay xuống.

Chỉ cần là người sáng suốt cũng có thể nhìn ra sủng ái của hắn với Tử Lan!

Cho nên người có một chút suy tư riếng đã bắt đầu tính toán ở trong lòng, có phải nên hợp ý hay không?

Nhưng mà rõ ràng Chu Tử Mặc đã rời đi không biết tâm tư của mọi người, cho dù có biết cũng chắc chắn không thể hiểu nhiều được.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần những người đó không làm thương hại Tử Lan, hắn đều có thể mắt nhắm mắt mở đối mặt tất cả mọi chuyện.

Sau khi quan viên lớn nhỏ rời đi, Chu Lam Thiên không để cho bất kỳ người nào đi theo rồi một mình chạy đến nơi của nương tử kể khổ.

Song khi hắn tràn đầy uất ức nói xong cuộc gặp gỡ hôm nay, vị nương tử bảo bối kia cũng chỉ trả lại hắn một chữ, “Ừ.”

Trời mới biết tâm tình của Chu Lam Thiên lúc đó ra sao.

Chỉ kém một chút đã phất tay áo đi khỏi, nhưng cuối cùng vẫn mặt dày mày dạn ngồi ở trên ghế, giả bộ đáng thương nhìn Mạc Tình Thương.

Nhìn cái biểu lộ đáng thương kia, cuối cùng Mạc Tình Thương thật sự không nhịn được mà cười khổ một tiếng, “Được rồi được rồi, mấy ngày nữa ta nói với hắn, chàng cũng không cần giả bộ nét mặt này nữa!”

“Đúng là nương tử tốt nhất!” Hưng phấn ôm lấy Mạc Tình Thương, cái miệng heo của Chu Lam Thiên tấm mồm heo lập tức hôn đến cái miệng nhỏ nhắn của Mạc Tình Thương, lại bị Mạc Tình Thương tránh thoát, vẻ mặt mắc cở đỏ bừng nhìn Chu Lam Thiên, lời của Mạc Tình Thương cực kì xấu hổ, “Ban ngày ban mặt, ngươi muốn tuyên dâm hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui