Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Nhưng bây giờ... Nghe lời của cô gái nhỏ kia, hình như Chu Tử Mặc đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa hiện tại cô gái nhỏ kia cũng rất tức giận!

“Meo meo...” ( Thú Ngữ: Không được, hình như tiểu chủ nhân đã xảy ra chuyện!)

“Hừ hừ...” ( Thú Ngữ: Nếu đã biết còn ngây ngốc ở đó hả, đi mau!)

Sau khi thân thể béo ụt ịt ở ‘hừ’ xong đã lắc mình rời khỏi nơi này, cấp tốc chạy đến nơi Tử Lan đang thét chói tai.

Chờ khi tiểu miêu phản ứng lại, con tiểu trư trước mặt đã biến thành điểm hư không.

“Meo meo hu...” ( Thú Ngữ: Heo mập đáng chết, lại dám giở trò lừa bịp!)

Hơi tức giận gào xong câu này, tiểu bạch miêu cũng lập tức chạy đến chỗ bóng dáng béo ụt ịt kia, cho dù nó đã dùng hết hơi sức mình có, cuối cùng vẫn không có đuổi kịp heo mập này.

Bởi vì lúc này bọn họ đã đi tới trước mặt Tử Lan và Chu Tử Mặc.

Nhìn lên một màn trước mặt, hai con tiểu sủng vật lập tức ngây tại chỗ, bởi vì bọn chũng cũng không rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Rõ ràng nam nhân trước mặt kia chính là Chu Tử Mặc, nhưng mặt Tử Lan nhìn hắn lại ghét bỏ và chán ghét, tiểu bạch miêu và trư mập lập tức đau đầu. Từ sau khi Tử Lan mất đi trí nhớ thì mỗi ngày đều dính Chu Tử Mặc đến chết cũng không buông tay.

Nhưng bây giờ lại nhìn hắn ghét bỏ như thế, hắc... tiểu nha đầu giống Tử Lan như đúc ở trước mặt thật là Tử Lan chứ?

“Meo meo ô...” ( Thú Ngữ: Rốt cuộc hiện tại là tình huống gì?)

Lúc này Tiểu bạch miêu đã ngồi chồm hổm xuống, đầu nhỏ khéo léo một lát nhìn sang Tử Lan, một lát lại nhìn sang Chu Tử Mặc, đáy mắt toát ra nghi ngờ hoàn toàn không giống như một con mèo.

“Hừ... Hừ hừ...” ( Thú Ngữ: Ngươi cũng không biết, thì làm sao ta biết, chỉ là... Có lẽ hai người trước mặt này không có người nào là bản thể thực sự.)

Không thể không nói, lời đồn đại liên quan tới ‘heo rất ngu xuẩn’ có lẽ thật sự là giả.

Ngươi đã từng gặp tiểu trư thông minh như vậy sao? Chỉ tùy tiện suy đoán tình huống một cái đã chính xác rồi.

“Meo meo ô... Meo meo...” ( Thú Ngữ, thực hay giả, sao ta lại cảm thấy ngươi đang nói nhảm!)

Được rồi, mặc dù tiểu bạch miêu không đoán ra rốt cuộc tình cảnh trước mặt này là đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên nó cũng không tán thành cách nói của tiểu bàn trư (heo mập nhỏ). Bởi vì nếu nó tán thành, đồng nghĩa với nó còn đần như một con heo, nó thật sự không thể tiếp nhận loại kết quả này!

Cho nên...

“Không có Chu Tử Mặc thực sự, bổn tọa chính là Chu Tử Mặc, Chu Tử Mặc chính là bổn tọa.” Chu Tử Mặc mị hoặc cười một tiếng lần nữa, gương mặt tuấn dật phi phàm này hợp với cười tà lúc này của hắn, không thể không nói, thật sự có một phong thái khác thường.

Thấy vậy cặp mắt tiểu bạch miêu và tiểu trư mập lồi ra, đây thật sự là Chu Tử Mặc?

“Ngươi mới không phải hắn, ta không thích ngươi!” Tâm trí Tử Lan chỉ có năm tuổi phẫn não nhìn Chu Tử Mặc trước mặt, nàng nói không phải thì không phải!

“Ha ha... Vậy ý của nàng là nàng thích hắn?” Chu Tử Mặc tự tin, hắn đã rõ ràng tâm tư Tử Lan, nhưng chỉ quá vì rõ ràng, thậm chí sâu trong nội tâm của hắn có một chút ghen tỵ Chu Tử Mặc trong trí nhớ của Tử Lan như vậy.

Rõ ràng bọn họ chính là một người, thế nhưng hắn còn ghen tỵ.

“Có phải hay không thì cũng không dính dáng tới ngươi!” Tử Lan nghiêng đầu nhỏ của mình, không hề nhìn khuôn mặt giống Chu Tử Mặc như đúc nữa, người kia sẽ làm nàng cảm thấy phiền lòng.

Bởi vì trên khuôn mặt mình yêu sâu đậm, có một cặp mắt xa lạ.

“Meo meo ô... Meo meo...” ( Thú Ngữ: Chu Tử Mặc này... Giống như thật sự không phải Chu Tử Mặc trước kia, hơn nữa ở trên người hắn có mùi vị trước kia không có.)

Tiểu bạch miêu cúi thấp đầu nhỏ của mình, đưa ra chân mèo của mình rồi liếm phần thịt mềm ở móng vuốt nhỏ của nó, nhưng trong mắt không ngừng lóe lên tia sáng loáng đã chứng minh lúc này nó đang đề cao cảnh giác.

Nó đánh hơi được một hơi thở nguy hiểm từ trên người Chu Tử Mặc trước mặt này, đây là chuyện trước kia chưa bao giờ có.

“Hừ hừ... Hừ...” ( Thú Ngữ: Quả thật như thế, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mới làm cho Chu Tử Mặc biến thành như vậy, nhưng xem ra theo khuynh hướng bây giờ, đây không phải là cái hiện tượng tốt gì.)

Lúc này tiểu trư béo ụt ịt cũng rối rắm nhìn Chu Tử Mặc tà mị này, không hiểu vì sao sự xao động trong huyết mạch của mình kia lại đến.

“Ha ha ha... Thích chính là thích, còn tìm cớ gì nữa, xem ra tiểu thiếu nữ này thật sự thích bổn tọa... Ừ, đã đến lúc? Tiểu thiếu nữ, lần này nói chuyện với nhau cũng tạm thời đến đây, lần sau bổn tọa ra ngoài tìm nàng chơi nữa.” Nói xong câu này, Chu Tử Mặc tà mị nhẹ nhàng hai mắt nhắm lại.

Khi mở hai mắt ra lần nữa, tà mị trong mắt Chu Tử Mặc đã biến mất không còn một mống.

“Tử Lan.” Trong phút chốc Chu Tử Mặc nhìn thấy Tử Lan trong mắt hắn lóe lên sự vui mừng, ngay sau đó lập tức ảm đạm đi, bởi vì vốn mới vừa lấy được trí nhớ, hắn biết được người kia không giết chết Ly Phách, ngược lại để nam nhân kia trở thành... nhi tử kết nghĩa của mình?

Đối với cái này kết quả, hắn trừ tức giận thì chính là căm hận!

Hắn thật sự không thích nam nhân kia, chỉ bằng nam nhân kia nắm được gương mặt Tử Lan trong tức khắc, hắn đã lập tức xử nam nhân kia tử hình! Nhưng cuối cùng lại không giết chết nam nhân kia, cũng khó trách hắn sẽ buồn bực như thế.

“Chu Tử Mặc, hắc hắc...” Nhìn Chu Tử Mặc lúc này, sau khi Tử Lan hơi sững sờ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh non liền tràn đầy tươi cười, vì nàng đã biết, Chu Tử Mặc mình thích nhất lại trở lại bên cạnh nàng một lần nữa.

Đưa hai tay của mình ra, lung lung lay lay nhanh chóng chạy đến phía Chu Tử Mặc, nàng muốn lập tức nhập vào cái ôm ấm áp bên trong ngực này trước tiên.

Nhìn hướng Tử Lan đang chạy đến, Chu Tử Mặc lấy tốc độ nhanh hơn chạy đến chỗ Tử Lan, bởi vì hắn sợ tiểu nhân nhi kia đang chạy nhanh trên đường chẳng may ngã xuống.

Khi đầu Tử Lan nhập vào cái ôm trong ngực Chu Tử Mặc, ngửi thấy mùi vị quen thuộc này, Tử Lan nhận ra Chu Tử Mặc đã trở lại một lần nữa, “Ta không thích ngươi như thế, ta muốn ngươi như bây giờ.” Tiếng nói làm nũng vang lên ở Chu Tử Mặc bên tai, khiến tâm Chu Tử Mặc mềm nhũn lần nữa.

“Cả hai đều là ta, ta sẽ từ từ dung hợp với hắn.” Chu Tử Mặc ôm tiểu tử này giải thích.

Hắn đã cùng người đó thương lượng xong rồi, hắn có thể buông tha tất cả kí ức, duy chỉ không thể buông tha kí ức có Tử Lan! Mà người kia cũng đồng ý!

“Không, ta không muốn hắn, chỉ cần ngươi!” Uất ức vươn thẳng lỗ mũi tinh sảo của mình, đôi mắt to ngây thơ của Tử Lan làm bộ đáng thương nhìn Chu Tử Mặc, nàng không thích Chu Tử Mặc đó.

“Nhưng... Chúng ta là một thể.” Chu Tử Mặc rất khó khăn nhìn Tử Lan như thế.

Nếu như có thể, hắn cũng không muốn phải có một đoạn trí nhớ khác, nhưng hắn cũng không có biện pháp, nếu như không lựa chọn dung hợp với đoạn ký ức kia, cũng chỉ có thể lựa chọn biến mất đoạn ký ức kia.

Mà hắn không thể biến mất! Hắn còn phải bảo vệ Tử Lan của hắn tốt hơn!

“Một thể thì như thế nào, chính là ta không thích hắn, về sau không cho ngươi để hắn đi ra!” Tử Lan vẫn còn làm nũng, không thích chính là không thích, nàng rất không thích nam nhân kia, cho nên hoàn toàn không muốn tiếp xúc với nam nhân kia.

Nhìn Tử Lan như thế, một lòng Chu Tử Mặc bị bổ túc tràn đầy.

Mặc dù biết rõ nam nhân kia cũng là hắn, nhưng hắn vẫn có một chút mất tự nhiên như vậy, thậm chí còn có chút lo lắng Tử Lan sẽ thích nam nhân kia, nhưng bây giờ nhìn thấy Tử Lan như thế, Chu Tử Mặc biết, địa vị của mình ở trong lòng cô gái nhỏ này vốn không có cách nào thay thế được.

“Ha ha... Được, về sau ta sẽ không cho hắn trở ra.” Cưng chìu ôm tiểu nha đầu này, lòng Chu Tử Mặc tràn đầy vui mừng nói.

Mà nghe được bảo đảm của Chu Tử Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan lập tức trở nên sáng rỡ vô cùng vui sướng, vì vậy cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu cũng vểnh lên thật cao. Được rồi, Chu Tử Mặc như vậy thật sự rất đáng yêu, nàng cũng thật sự rất thích!

Tử Lan vui vẻ cũng kéo theo Chu Tử Mặc, dùng cằm của mình cọ cái trán cô gái nhỏ này, vẻ mặt Chu Tử Mặc xen lẫn quá nhiều cưng chiều, đây là sủng ái một Chu Tử Mặc khác hoàn toàn là không thể biểu hiện ra.

Ở trong đầu Chu Tử Mặc, một Chu Tử Mặc khác nghe được tiếng của hắn, đang buồn bực rối rắm chân mày, tại sao không để cho hắn ra ngoài, thân thể này cũng không phải là một mình hắn ta đâu!

Huống chi bây giờ bọn họ đang dung hợp, chờ khi hòa làm một thể, bọn họ sẽ biến thành một người.

“Cái này còn coi là được!” Ôm ở trong ngực Chu Tử Mặc, cảm thụ trái tim đang đập của hắn, Tử Lan cực kỳ hài lòng với tất cả mọi thứ ở hiện tại.

Đứa bé năm tuổi quả thật cũng quá dễ hài lòng.

“Meo meo ô... Meo meo ô...” ( Thú Ngữ: Hiện tại thì tốt rồi, hình như đã không có phần của chúng ta, ta thấy chúng ta vẫn nên trở về đi.)

Tiểu bạch miêu nhìn một màn hạnh phúc và ngọt ngào trước mặt, lười biếng vươn vươn móng vuốt nhỏ của mình, cũng làm nũng mở miệng như vậy, tiếng nói tràn ngập hạnh phúc khiến tinh quang trong mắt mỗ tiểu trư chợt lóe.

“Hừ hừ...” ( Thú Ngữ: Quả thật, chúng ta đến lúc trở về rồi.)

Mỗ tiểu trư như có điều suy nghĩ nói.

Sau khi nói xong, cũng không đặt con mèo đần kia ở trong mắt, trực tiếp chạy đến cửa chính vương phủ, ra ngoài lâu như vậy, cũng là thời điểm nên trở về xem một chút. Rất nhiều khi, hạnh phúc không phải là như vậy sao?

Cái đầu xinh xắn chuyển qua, nhìn con heo ngu đang chạy về phía cửa vương phủ, tiểu bạch miêu sững sờ, nó phải đi về sao?

Đợi đến lúc tiểu bạch miêu phản ứng lại, bóng dáng của con tiểu trư kia đã biến mất ở trong tầm mắt của nó, có hơi ảo não dùng móng vuốt nhỏ của mình bới trên đất, tiểu bạch miêu thừa nhận mình thật sự không muốn trở về.

Nhưng...

Thôi, dù sao cũng không phải là vĩnh viễn không thể trở lại, trở về thì trở về thôi.

Nghĩ tới đây, tiểu bạch miêu lưu luyến nhìn tiểu thiếu tữ vẻ mặt hạnh phúc đang ở trong ngực Chu Tử Mặc một cái, cưng chiều ở đáy mắt không ít hơn Chu Tử Mặc chút nào.

Cuối cùng, thu hồi ánh mắt lưu luyến của mình, tiểu bạch miêu cấp tốc chạy theo phương hướng tiểu bàn trư (heo mập nhỏ) chạy, nó muốn đuổi theo con heo ngu đó trở lại Thú Hoàng Điện trước, sau đó thêm dầu thêm mỡ làm trọng thương con lợn béo đáng chết kia!

Nó tin tưởng, tất cả mọi người trong Thú Hoàng Điện sẽ không điều kiện lựa chọn tin tưởng nó, ha ha ha...

Đến lúc đó thì con heo mập còn dễ chịu hơn!

Vùi ở trong ngực Chu Tử Mặc, lòng tiểu thiếu nữ đột nhiên rung động, nhìn phương hướng tiểu bàn trư và tiểu bạch miêu rời khỏi khẽ cau mày. Lúc này ở trong tầm mắt của nàng đã không có bóng dáng của hai con tiểu sủng vật này, có được chỉ là một mảnh trống không.

Tử Lan cũng không biết mình làm sao, chỉ là cảm giác hình như mình... Mất đi thứ gì đó!

Nhưng lập tức sau đó, Tử Lan ngọt ngào cười một tiếng, chỉ cần Chu Tử Mặc vẫn còn ở bên cạnh mình, hơn nữa còn cưng chiều nàng, dù thật sự mất đi vật gì đó thì có làm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui