Chương 19: Về Nhà
Trong lúc Vân Nguyên mơ mộng thì Tiểu Tuyết chạy vào, hớt ha hớt hải
“Tiểu thư, tiểu thư, có… phù phù… có vương … phù…”
“Muội bình tĩnh, chuyện gì cũng phải có đầu có đuôi, không được hấp tấp, hấp tấp là hư sự, nào có chuyện gì nói đi” vừa nói xong Vân Nguyên cắn một miếng bánh
“Hi vương tới đòi Vương phi”
“Ở đây làm gì có vương phi của hắn” nói xong uống một ngụm trà
“Người là vương phi của hắn”
*phụt* “Hắn…hắn… ta đã hưu hắn rồi cơ mà, làm gì có chuyện…”
“Tiểu thư, không biết tướng quân đã nói với người chưa?”
“Chuyện gì, mau nói, ấp a ấp úng là hư sự”
“àizz,… sáng nào mà không có công việc là Hi vương gia tới tướng quân phủ làm khách. Chính xác hơn là chờ vương phi”
“Cái gì? Hắn rảnh vậy. nếu lỡ hắn bận thì sao?”
“Đó là lý do hôm qua người yên ổn một ngày” (#N chưa chắc)
“OMG! Vậy cái hưu thư ta viết cho hắn làm cảnh à? Hắn không biết chữ hay sao vậy?”
“Khả năng lớn là hưu thư đã hóa tro vào 5 năm trước rồi.”
“Fuck”
“Tiểu thư, không nên nói tục.” theo Vân Nguyên lâu nay tiểu Tuyết cũng hiểu được các từ của thế giới hiện đại và một vài từ tiếng anh “thông dụng” rồi. ví dụ như từ fuck
“Con mẹ nó, muội bảo ta không nói kiểu gì? Rõ ràng nam nhân hưu nữ nhân được, nữ nhân lại không thể hưu nam nhân. Fuck cùng lắm ta lại đi trốn nữa chứ lo gì.”
“Vấn đề là bây giờ người phải thu dọn hành lý để đi về vương phủ với vương gia. Còn không thì người cũng phải ra nói gì với vương gia đi chứ”
“Không cần, bổn vương đã đến”
“Khấu kiến vương gia” tiểu Tuyết cuối xuống hành lễ rồi chuồn ra ngoài trước
“Ơ, tiếng ai vậy”
“Ái phi, đã lâu không gặp nên liền quên luôn cả giọng của phu quân sao? Thật là hư, đợi lát nữa về phủ xem ta trừng phạt nàng thế nào”
“Ai? Ai là ái phi của ngươi?”
“Nàng đó, một lần đi chơi liền đi suốt 5 năm, bây giờ về được rồi chứ?”
“Này, ngươi không biết chữ hay sao hả?”
“Nàng đừng xúc phạm vương gia đương triều thế chứ”
“Vậy hưu thư ta viết cho ngươi đâu, chưa đọc hay sao mà còn tới đòi vợ tìm chồng gì ở đây”
“Thứ nhất, hưu thư đó, ta không biết. Thứ hai ta tới tìm vợ, không tìm chồng”
“Ngươi…ngươi đừng có mà không nói lý”
“Bây giờ nàng không đi về nhà cùng ta sao?”
“Phải, không đi”
“Nàng đừng trách ta.” Sau đó hắn ôm nàng và phóng khinh công về vương phủ
“Buông, buông ta ra, buôngggggggggggg”nàng vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi tay của Đông Phương Triệt cả.
“Không buông,” cùng lúc đó Đông Phương Triệt bế Vân Nguyên bước vào phòng mà khi trướcVân Nguyên còn ở tại Vương phủ. Phòng này vẫn giống với lúc nàng ở, chẳng có bụi bặm. Nói chung là vẫn còn hoàn hảo.
“Ngươi điên à? Đem ta đến đây làm gì?”
“Nàng có biết là ta tìm nàng cực khổ đến mức nào không? Ta cho người tìm nàng khắp mọi nơi. Đâu đâu cũng không có tin tức của nàng. Tại sao nàng lại làm vậy? Tại sao nàng lại bước vào tim ta rồi lại bỏ đi như vậy? Nàng… một lần đi nàng đi biền biệt 5 năm trời nàng còn nói sao?”
“Ngươi làm sao vậy? Ngươi… đâu có yêu ta”
“Không yêu nàng? Không yêu nàng mà khi nghe tin nàng mất tích ta đã lật tung tứ quốc lên sao? Không yêu nàng mà ta lại tìm kiếm tung tích nàng suốt 5 năm sao? Không yêu nàng mà ta ngày nào cũng đến phủ tướng quân làm “khách” hay sao? Hả? nàng nói ta nghe thử.”
“Ta… ta… lúc đầu ta cũng thấy thích thích ngươi, và vả lại, thân làm vợ ta thấy cũng có nghĩa vụ chăm sóc ngươi, chứ… chứ…”
“Vậy là nàng chỉ chăm sóc ta vì nghĩa vụ thôi sao?”
“Là như vậy”
Bây giờ nhìn Vân Nguyên thật giống một con thỏ con, trả lời ấp úng. Đôi con ngươi chuyển qua lại, cánh môi đỏ hồng mấp máy liên tục. Đông Phương Triệt nhìn mà muốn cắn ngay vào cái miệng nhỏ của nàng.
“Ta không cần biết, nàng đã đem tim ta đi rồi, nàng có nghĩa vụ phải chăm sóc ta quãng đời còn lại.”
“Ngươi đừng có vô lý, tim ngươi thì trong lồng ngực của ngươi, ta có tiếp xúc với ngươi hồi nào mà lấy”
“Thì đây, nàng kiểm tra đi.”
“Làm sao mà kiểm tra được”
“Vậy thì đừng nói nữa, bây giờ nàng ở đây, được dùng đồ của Hạ tướng quân làm cho nàng đều để hết ở đây, bài trí như vậy nàng có hài lòng? Nếu không thì cho người sắp xếp lại, nghỉ ngơi đi, chờ tối ta về dùng cơm với nàng” Nói xong không đợi Vân Nguyên trả lời mà quay người đi luôn
“Cái đồ, cái đồ bất lịch sự”