Chương III: NGƯỜI THAY THẾ Sau khi lo xong việc ở biên quan, Vân Phong mời người về dạy quy cũ cho Vân Nguyên. Hoàng thượng biết Vân Nguyên là người thất lạc trong dân gian nên cho hẳn Yến Mama dạy cho Vân Nguyên quy cũ luôn (tên này có ý đồ nè :))… thằng hoàng đế đó :v) Báo hại Vân Nguyên phải đội bình hoa rồi cười hở tám cái răng…. Cũng may cô đã đọc một bộ tiểu thuyết nhắc đến cái này, vì tò mò làm thử nên Vân Nguyên học cũng nhanh. 3 tháng là qua hết. Vân Phong thấy Vân Nguyên học nhanh nên đem Vân Nguyên vào thư phòng đích thân dạy binh pháp, chữ nghĩa, thơ ca,… Biết Vân Nguyên ở hiện đại không bao giờ học cầm kỳ họa nên Vân Phong lại một lần nữa mời Yến mama tới dạy tiếp cho cô. Học mù đầu mù cổ hết một năm thì cô là một khuê nữ cổ đại hàng hiệu :)) Ngày ngày Vân Nguyên luyện tập những thứ đó cho bớt buồn tẻ. Cuối năm, Vân Nguyên cùng mọi người trong phủ chuẩn bị cho năm mới, từ lúc đến đây Vân Nguyên chẳng tặng cho Vân Phong được cái gì cả nên cô nảy ý định may một cái gối tặng cho Vân Phong. Một hôm, cô đem gói vào cho Vân Phong nhưng không thấy hắn đâu, thấy trên bàn một quyển sách ghi hai chữ NHẬT KÝ, cô mở ra đọc ‘‘ he he, mình đọc thử xem lỡ hắn chấm tỷ tỷ nào mình sẽ làm mai cho hắn’‘ thế nhưng khi đọc đến đoạn kia thì tay Vân Nguyên không khỏi run suýt không đứng vứng.
·Nội dung quyển nhật ký*
Vân Phong có một cô em gái rất đẹp, ngày tháng hắn bên cô ấy thật rất vui vè. Lại một hôm nọ, cô gái này bị ngã xuống núi chết trong một lần đi chơi cùng với Vân Phong. Có rất nhiều điều Vân Phong đã hứa mà chưa làm được cho cô em gái này. Quá buồn, Vân Phong lao đầu vào công việc sau một thời gian hắn trở thành đại tướng quân với những chiến công vang dội nhưng vẫn không quên đứa em yêu quý của mình. Hắn đã tìm đến một thời không của Tuyết Nhi (Vân Nguyên, ai không rõ xem lại Chap trước) mang cô về đay vì hình dáng của hai người như hai giọt nước. đọc tới khúc này chân Vân Nguyên khụy xuông, đôi tay buông thõng, nước mắt tuôn như suối. ‘‘hóa ra từ đầu mình chỉ là người thay thế sao, vậy mà mình đã coi hắn như anh ruột của mình.’‘ Vân Nguyên nghỉ, cô thật ghét khuôn mặt này. Cô tức giận giấu quyển nhật ký xuống dưới bàn. Vừa lúc đó Vân Phong bước vào thấy Vân Nguyên như vậy thì một màn lo lắng hỏi ‘‘Muội sao vậy, có chỗ nào không khỏe’‘ ‘‘Không, muội may xong cái gối tặng Ca năm mới. Vào đây ngồi chờ ca lại nghỉ nghỉ sao lại cảm thấy lo lắng rồi bị như vậy, ca về trễ tí nữa là muội chết luôn rồi, ca làm gì mờ ám để muội lo phải không’‘ Vân Nguyên nữa thật nữa đùa nói. ‘‘Muội thật là, để ta mời đại phu. Cẩn thận sức khỏe chứ. Thật là tức chết ta’‘ nói rồi Vân Phong đỡ cô về phòng sau đó lại rời đi để Vân Nguyên nghỉ ngơi sẵn tiện mời đại phu ‘‘để huynh thực hiện xong những lời hứa (trong cuốn nhật ký) rồi muội sẽ tự động rời đi” nàng thầm nói với bản thân như vậy. Một lúc sau hắn quay lại cùng với ông đại phu thầy thuốc, sau khi bắt mạch thì ông ta kết luận Vân Nguyên không sao cả chỉ là lo lắng quá thôi, nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ là được, rồi rời đi. ‘‘đấy, ca thấy chưa, muội nói muội không sao mà, hihihi’‘ Vân Nguyên cố tỏ ra vui vẻ mặc dù trên mặt còn vương vài giọt nước mắt. ‘‘cái nha đầu này thật tức chết ta’‘ Vân Phong nói kèm theo cái cốc đầu ‘‘aiyu, không bồi bổ cho muội thì thôi còn đánh, hứ’‘ Vân Nguyên làm mặt giân ‘‘thôi được rồi muội nghỉ đi’‘ nói rồi hắn đi ra. Sau khi hắn đi, Vân Nguyên tìm việc bắt bọn người hầu đi làm rồi ở ngoài luôn cho cô nghỉ. Sau khi cảnh cửa phòng khép lại thì nước mắt cô lã chã rơi. Thật sự cô đang bế tắc.