Hàn Phượng Nguyệt tìm một gốc cây to tựa vào.
Trời hôm nay nắng rất gắt, nàng đứng tựa vào thân cây.
Hai huynh muội Trầm Sơ giơ tay lau đi những giọt mồ hôi to như hạt đậu nhìn Hàn Phượng Nguyệt sùng bái.
Trời nóng thế này mà nàng ấy mang nhiều đồ như vậy đến nóng cũng không nóng chứ đừng nói một hạt mồ hôi.
Nhưng bọn họ đâu biết Hàn Phượng Nguyệt có Băng thuộc tính hơn nữa sức nóng của Hỏa Quân còn gấp trăm gấp nghìn thế này mà nàng còn chịu được nói chi một tí nắng này chứ.
Nhắc đến Hỏa Quân khiến nàng không khỏi có chút lo lắng, không lẽ nó ăn nhiều quá bị bội thực rồi?
May mà suy nghĩ này của nàng nó không nghe được nếu không chắc nó sẽ làm loạn lên mất.
"Hù, người chen người quả thực có thể chen chết người, chỉ là đăng ký một chút thôi có cần phải chen chúc nhau như kiểu vội vàng đi đầu thai vậy không? Đi đầu thai cũng không cần gấp đến như thế chứ!"
"Phốc..
ha ha!"
Vừa dứt lời từ đằng sau truyền đến tiếng cười khiến nàng giật mình một chút.
Hàn Phượng Nguyệt nhìn chằm chằm hai đạo bóng dáng đang đi từ phía sau tới.
"Tiểu muội muội! Ngươi thật độc miệng!" Một trong hai người vui vẻ lên tiếng.
Từ trước đến nay hắn chưa từng thấy ai ví người ta đi đăng ký vào học viện là đi đầu thai cả.
Phỏng chừng cũng chỉ có tiểu cô nương trước mắt là ví như vậy.
"Muội muội cái em gái ngươi! Cha mẹ ta cũng không sinh cho ta một ca ca lớn xác như vậy!" Hàn Phượng Nguyệt vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ vào vị tử y nam tử đang cười kia.
Hai huynh muội Trầm Sơ thì trực tiếp không để ý "ta không biết gì".
Tử y nam tử không có tức giận mà hắn càng cười lớn hơn.
Trước nay ai gặp hắn không phải cúi đầu vâng dạ, nữ tử này là ngươid đầu tiên.
Hắn đang định nói thêm điều gì thì phát hiện bóng dáng của Hàn Phượng Nguyệt đã đi xa.
Lúc này đã gần cuối ngày, người đăng ký cũng chỉ còn mấy người không còn vẻ nhốn nháo nữa.
Hàn Phượng Nguyệt xuất hiện đi về phía nơi đăng ký, lúc nhìn thấy dung nhan của nàng tất cả mọi người không khỏi ngây người nhìn ngắm.
Nữ tử thật đẹp..
Đẹp cũng không thể hình dung được nữ tử hắc y trường bào đang đi tới.
Ba nghìn tóc bạc dài buộc tùy ý, trên người nàng tỏa ra sự lạnh lùng nhưng lại cuốn hút ánh nhìn mọi người.
Nếu Hàn Phượng Nguyệt mang bạch y thì mọi người sẽ thấy nàng như tiên nữ giáng trần không dính khói bụi nhân gian.
Nhưng nàng một thân hắc y lại cho bọn họ cảm giác khác, có kinh diễm, có cuồng ngạo..
Ánh mặt trời gay gắt phảng phất trên bầu trời đều trở thành vật làm nền của Hàn Phượng Nguyệt.
Tôn quý vô song!
Thanh lãnh tuyệt tục!
Toàn trường nơi đăng ý bỗng chốc im lặng đế lạ lùng.
Yết hầu bọn họ như bị chặn lại, không phát ra được một chút thanh âm gì nhịp tim đập thình thịch, não bộ trống rỗng không suy nghĩ được gì.
######
Khi Hiên Viên Dạ và Mộ Dung Nghiên Tuyết đi đến thì Hàn Phượng Nguyệt và huynh muội Trầm Sơ đã đi vào học viện được một lúc.
Tuy Hàn Phượng Nguyệt đã rời đi nhưng tất cả mọi người đều chưa hồi hồn.
Quá đẹp!
So với học tỷ Mộ Dung Nghiên Tuyết càng đẹp hơn.
Nếu Mộ Dung Nghiên Tuyết là vẻ đẹp ôn nhu động lòng người thì vẻ đẹp của hắc y nữ tử là vẻ đẹp yêu nghiệt khiến người phạm tội.
Mộ Dung Nghiên Tuyết phát hiện ra bầu không khí trước cổng học viện không đúng.
Lúc này hai nam tử nắt chuyện với Hàn Phượng Nguyệt đã đi tới gần tử y nam tử bước tới khoác vai Hiên Viên Dạ miệng không ngừng: "Hai người sao trở về muộn vậy?"
"Có việc!" Trong nửa năm này Hiên Viên Dạ phát huy nhuần nhuyễn "kiệm chữ như vàng".
Trên người hắn hàn khí không khi nào ngừng, một bộ dạng "người lạ chớ gần", cũng chỉ có vị tử y nam tử kia gan to bằng trời mói dám khoác vai Hiên Viên Dạ chứ nam tử bạch y đi cùng hắn nào dám bén mảng chạm một tý lông nào của Hiên Viên Dạ.
Một cái mặt lạnh bị liệt quanh năm không đổi kia cũng chỉ có tên ngốc kia (tử y nam tử đó) mới dám như vậy.
Đến cả Mộ Dung Nghiên Tuyết, người mang danh là vị hôn phu của Hiên Viên Dạ mà còn không động được vào một phần góc áo của hắn nói gì đến bọn hắn.
Không phải Mộ Dung kia không dám mà Hiên Viên Dạ không cho nàng ta cơ hội, mỗi khi nàng ta nhào tới thì y như rằng đều không còn thấy hắn đâu nữa.
Cho dù nàng ta có kiếm cớ gì thì thủy chung đều không thể chạm được.
"Ta nói này Dật! Ngươi không thể nói nhiều thêm hay sao! Suốt ngày mặt liệt thì đã đành nói cũng kiệm chữ như vàng vậy?" Tử y nam tử liếc Hiên Viên Dạ, khi hắn nói xong câu đó thì đã cách xa Hiên Viên Dạ một đoạn.
Đùa! Đứng đó cho bị ăn đập hả, với tính cách của tên mặt liệt kia không đá hắn cút đi thì hắn không làm người.
Đúng như tử y nam tử suy nghĩ, khi hắn vừa nói xong tên mặt liệt kia gầm lên: "Cút!"
Nhìn tên kia đang cười, nụ cười thèm đòn Hiên Viên Dạ liền cho hắn một cái nhìn sắc bén.
Hơn nửa năm nay ngoài Mộ Dung Nghiên Tuyết, vị hôn thê trên danh nghĩa kia thì hắn kết giao với hai người.
Hai người này một là tên tử y thèm ăn đòn kia một còn lại là nam tử bạch y trầm tĩnh có nụ cười như gió xuân đang đứng trước mặt này.
.