Bỗng nhiên một giọng nói thanh lãnh không nghe ra tâm trạng gì vang lên lạnh lùng khiến Nam Cung Sở phải ngước mắt nhìn lên.
Không nhìn còn đỡ vừa nhìn nàng ta liền ngây ngẩn cả người, lúc đầu không để ý chỉ thấy người nọ đi cùng hai người Trầm gia cho nên Nam Cung Sở không đặt Hàn Phượng Nguyệt vào mắt nhưng bây giờ khi giọng nói thanh lãnh của Hàn Phượng Nguyệt vang lên Nam Cung Sở mới thấy "Đẹp! Quá đẹp!" đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Nam Cung Sở ngay bây giờ.
Vẻ đẹp của hắc y nữ tử (Hàn Phượng Nguyệt) khiến Nam Cung Sở đứng hình ba giây..
Đều nói nữ nhân là giống cái ghen tị nhau quả không sai, cứ nhìn khuôn mặt hâm mộ rồi lại ghen ghét tức giận đến vặn vẹo khi nhìn Hàn Phượng Nguyệt của Nam Cung Sở thì biết.
"Ngươi! Cái giống chim chuột nơi nào chui ra mà dám ăn nói xấc xược với bản tiểu thư?" Trong lời nói của Nam Cung Sở lộ rõ vẻ ghen ghét, nàng ta hận gương mặt kia không phải của nàng ta, nàng ta muốn phá hủy gương mặt đó.
Nhìn Nam Cung Sở hận không thể phá hủy gương mặt của mình khiến Hàn Phượng Nguyệt rùng mình nàng khẽ sờ mặt mình thở dài mặc niệm: "Aiii! Đẹp cũng là một cái tội a! Nhưng ta có phải là kẻ gây tội kia đâu? Chỉ trách thiên gia a!"
Hóa đá!
Hóa đá x1!
Hóa đá x2!
Hóa đá x n!
"Tiểu muội muội! Ta biết ngươi đẹp đến thiên địa thất sắc nhưng ngươi cũng không cần tự luyế đến mức độ ấy chứ?" Trong khi tập thể hóa đá thì một giọng nói ngả ngớn vang lên.
Chủ nhân của giọng nói ấy không ai khác ngoài nam tử tử y Phong Trì, đi bên cạnh hắn là bạch y nam tử Lâm Tu Triết.
Hiên Viên Dạ không có chuyện gì nên hai người bọn họ đi xem náo nhiệt, không ngờ vừa đến liền nghe một câu khiến quỷ thần cũng phải khiếp sợ.
Tuy đã thấy nhiều người tự luyến về nhan sắc của bản thân, ngay cả hắn cũng sẽ thỉnh thoảng tự luyến một chút nhưng tự luyến đến mức độ của hắc y nữ tử thì đây là người đầu tiên.
Ngày hôm qua gặp vội vã nên hắn (Phong Trì) chưa có cơ hội nhìn kĩ Hàn Phượng Nguyệt.
Vừa nhìn một cái khiến trái tim của hắn nhảy lên cái "thịch".
Đẹp cũng không thể hình dung được nhan sắc của nàng.
Không biết nam tử xuất sắc như thế nào mới có thể đứng bên cạnh nàng?
Trong khoảnh khắc ấy trong đầu hắn bỗng xuất hiện hình bóng một nam tử trường bào hắc y yêu nghiệt, khí chất cao quý đến một người, chỉ có hắn mới xứng với nàng nàng!
Trong khi Phong Trì đánh giá Hàn Phượng Nguyệt thì nàng cũng đánh giá nam nhân trước mắt.
Nam tử này thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả nữ nhân.
Hắn vận một bộ tử y khiến cả người hắn đều mang theo khí chất yêu dã mị hoặc của mỹ nhân kết hợp với nụ cười kia yêu dã mà tà tứ.
Còn nam tử Bạch y nếu tử y là dã thì bạch y lại nghiêng về vẻ đẹp của tiên nhân thanh lãnh luôn treo nụ cười gió xuân.
Tuy khí chất khác nhau đến một trời một vực nhưng khi hai người bọn họ đứng cạnh nhau không thể không nói thật hòa hợp.
"Ta nói vị nhân yêu này, ta nói đều là sự thật nha.
Hơn nữa, ta có tự luyến thì mắc mớ gì đến tên nhân yêu nhà ngươi!" Hàn Phượng Nguyệt chỉ trích.
"Nhân yêu?" Xuyên tim lần một! Xuyên tim lần hai!..
Xuyên tim lần thứ n!
RẮC RẮC!
Trong không gian dường như nghe được thứ gì vỡ vụn.
Phong Trì không tin vào tai mình ngơ ngác nhìn Hàn Phượng Nguyệt nhưng chỉ đổi lại được một câu lạnh lùng của nàng khiến hắn triệt để sụp đổ: "NHÂN YÊU!"
"Phốc xuy!" Ai đó không kìm nén được mà bật cười chuốc lấy một đạo ánh mắt sắc lạnh của Phong Trì.
Chỉ nghe hắn tức giận gào lên phì phò: "Lâm Tu Triết! Tên bại hoại nhà ngươi dám cười, ngươi chết chắc rồi!" nhưng Phong Trì càng tức giận thì Lâm Tu Triết cười càng lợi hại, đến nỗi gập cả thắt lưng.
Cũng chỉ có Lâm Tu Triết mới có gan cười nhạo tử y chứ nào có ai dám, dù gì người ta cũng là một trong năm người có thực lực đứng đầu Thiên điện.
Sau khi cười xong Lâm Tu Triết mới đỡ thắt lưng đi tới an ủi hảo huynh đệ: "Hảo huynh đệ.
Cái này giống như nàng nói ngươi đẹp cũng không phải là lỗi của ngươi nha".
Hắn không mở miệng còn đỡ vừa mở miệng liền khiến Phong Trì tức giận đến phát run "đẹp gì mà đẹp chứ, hắn ghét nhất là có người nói hắn đẹp".
Đối mặt với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Phong Trì, Lâm Tu Triết vẫn nở nụ cười gió xuân tức chết Phong Trì: "Chúng ta lại gặp rồi.
Ngươi chuẩn bị khảo hạch hả?" Lâm Tu Triết mỉm cười nhìn Hàn Phượng Nguyệt.
"Ừm!"
* * *
Hàn Phượng Nguyệt gật đầu nhưng khuôn mặt vẫn như cũ lạnh lùng.
Đối với hai người bọn họ Hàn Phượng Nguyệt không ghét nhưng cũng chẳng thích chỉ là nàng muốn trêu chọc hắn ta một chút mà thôi.
Phong Trì thấy hai người bọn họ nói chuyện vui vẻ trong lòng liền không thoải mái, hắn mặt dày tiến lên khoác vai Lâm Tu Triết hỏi: "Ai nha! Chúng ta vừa gặp như đã thân quen không biết vị muội muội này tên gì?"
"Không quen!" Hàn Phượng Nguyệt lườm hắn một cái rồi bước lên đài khảo hạch.
Hàn Phượng Nguyệt nhẹ nhàng đặt tay lên thủy tinh cầu, mục đích của nàng là đan viện cho nên nàng áp chế các thuộc tính khác.
Trên thủy tinh cầu liền xuất hiện màu hỏa diễm hoàng kim sau đó lại đổi sang màu xám.
"Thuộc tính hỏa biến dị và! Này" Lão giả trông coi khảo hạch thốt lên kinh ngạc trợn trò mắt.
Lão phải đi báo tin cho mấy vị kia biết mới được, thuộc tính biến dị là loại thuộc tính phải nói là ngàn người mới có một.
Nghĩ là làm lão ta liến truyền âm cho mấy vị kia.
Lúc đầu Hàn Phượng Nguyệt dự tính chỉ để lộ Hỏa thuộc tính thôi nhưng khơng ngờ Ám hệ vậy mà lòi ra rồi, trong lòng Hàn Phượng Nguyệt ảo não.
.