Vương Phi! Mau Chạy!!!


Về lại cung điện rộng lớn, Nhã Tịnh biết Lang Minh Triết chắc chắn biết nàng rời cung.

Chỉ là nàng không muốn phải báo cáo với hắn đi đâu mà thôi, để cho ám vệ tự báo cho hắn cũng như vậy.

Nhã Tịnh nhìn kiểu tóc được vấn trong gương, nàng không nỡ tháo xuống.

Cả lớp trang điểm xinh đẹp động lòng người trong gương kia...
Lang Minh Triết bước tới từ đằng sau, Nhã Tịnh qua gương đã sớm thấy hắn.

- Nàng vẫn luôn như vậy nhỉ? Chẳng bao giờ nói cho ta biết nàng sẽ đi đâu, nàng có biết như vậy rất tàn nhẫn không?
Nhã Tịnh chẳng buồn nhìn hắn nữa, cúi đầu nhìn y phục mình mặc cười.

- Ta làm vậy thì có gì tàn nhẫn? Ta đi đâu không phải đều có người báo cho bệ hạ hay sao!
- Hãy gọi ta là phu quân.
- Bệ hạ, chắc người đã quên thân phận mình? Người chẳng phải thường dân, ta chẳng được phép gọi người như vậy!
- Nếu ta cho phép nàng?
Lang Minh Triết nhìn bóng dáng quen thuộc nhỏ bé trước mắt, cứng đầu như vậy sao?
- Vậy ta cũng sẽ không làm theo ý người.

Bệ hạ, người không nên bỏ bê công vụ.

Người mới được lên ngôi thôi, ta sẽ đi tới thăm tiểu Bảo!
Nhìn bóng nàng rời đi, Lang Minh Triết khẽ siết chặt tay.

Một tháng sau, lễ sắc phong quả nhiên đã diễn ra.

Từ sớm, Nhã Tịnh đã phải tỉnh dậy làm đủ việc như tẩy trần, thay đồ vân vân.

Chỉ là khi khoác lên mình Phượng bào, tiến qua đủ nơi, đó hình như là Thiên An Môn! Nhã Tịnh chẳng mấy quan tâm, chỉ khi là thấy kiệu ngưng nàng không cảm xúc bước xuống.

Bên cạnh đều là các triều thần quan lại, bên mặt bọn chúng đều là ánh mắt không cam lòng.

Đương nhiên, sao có thể cam lòng cho con gái của tội thần lên làm Hậu chứ! Trừ kẻ điên nào đó! Ngước mắt lên, Lang Minh Triết đang mặc long bào mỉm cười đứng ở ngoài điện Thái Hòa hướng tay về phía nàng.

Nhã Tịnh buộc phải nắm lấy tay hắn, công công bên cạnh bắt đầu đọc Sách văn.

Lang Minh Triết nhẹ nhàng trao Phượng Ấn cho nàng.

Kỳ lạ hơn, hắn không đọc cả họ tên nàng.

Chỉ cho đọc họ nàng, chậc.

Rốt cuộc hắn còn tính toán gì chứ? Miếng ngọc trên tay nàng tuy mát lạnh, nhưng Nhã Tịnh lại cảm thấy bỏng rát.

Là Phượng ấn bao người mong ước đây nhỉ? Nếu nàng làm vỡ nó bây giờ thì sao?
Lang Minh Triết nhìn thấu ý nàng, tay hắn siết chặt như nhắc nhở nàng tỉnh táo.

Nhã Tịnh đương nhiên hiểu!
Một ngày dài qua đi, Nhã Tịnh trở về Khôn Ninh cung.

Nhìn cánh cửa lớn dần đóng lại, nàng mệt mỏi gỡ hết mọi thứ trên người ra hòa mình vào dòng nước ấm.

Bên Lang Minh Triết hắn cũng khó khăn, nhìn đám triều thần phía dưới thi nhau quỳ xuống cầu xin.

- Bệ hạ, người nhất định phải nạp thêm phi tử! Tuy người đã có thế tử, nhưng dòng máu của Hoàng hậu là tội thần! Điều này sẽ ảnh hưởng tới lòng tin của chúng dân! Hoàng thượng, cầu xin người hãy xem xét!
Một tên đứng ra, những tên khác thi nhau quỳ xuống cầu xin.

Lang Minh Triết cũng đã mất kiên nhẫn, hắn đập bàn đứng dậy.

- Nếu các ngươi còn bàn về vấn đề này thì đừng trách ta lại phải ra tay dọn dẹp lần nữa, việc dân các ngươi không lo.

Chuyện nhà của ta, các ngươi tham gia cũng thật náo nhiệt nhỉ? Các ngươi biết người dân sau vụ việc của Tướng quân và tiên hoàng đã phải chịu biết bao thiệt hại hay không? Các ngươi không chăm lo cho dân, xứng đáng với người dân luôn tin tưởng các người hay sao? Ta thân là hoàng đế, không thể vì bản thân mà bỏ qua đi những đau khổ của muôn dân bách tính.

Khi nào bách tính đỡ khổ, không còn kẻ ăn xin ngoài đường, lúc đó chính ta sẽ tự lo việc hậu cung! Vậy nên các ngươi thay vì quản hậu cung của ta thì hãy quản chặt lấy chức quan của mình! Nếu năm sau chất lượng sống của người dân không tốt lên, người đầu tiên ta hỏi tội sẽ là các ngươi!
Một màn này khiến đám triều thần bên dưới vừa vui, vừa lo, lại vừa bực.

Bực vì con cháu họ chẳng có cơ hội tiến cung, vui vì Lang Minh Triết là một minh quân, lại buồn vì chức quan không biết làm sao để giữ.

Nửa đêm, từ Khôn Ninh cung truyền ra không ít tiếng huyên náo.

Lang Minh Triết sau khi mệt mỏi đấu đá với đám triều thần trở về lại thấy nàng vui vẻ chơi bài có chút tuyệt vọng.

Mới ngày đầu làm Hoàng hậu có vẻ như nàng còn vui quá nhỉ?
- Ngày mai hãy cho mama tổng quản tới dạy nàng ấy một chút lễ nghi hậu cung.

Lang Minh Triết nhìn qua Tần công công đứng ở một góc, vị công công kia nghe vậy liền cúi người cung kính tuân mệnh.

Mở cửa ra, nhóm người đang chơi vui lập tức tản ra.

Nhã Tịnh mất hứng nhìn lên, lại là hắn.

- Đêm khuya đã muộn, Hoàng thượng không về Càn Thanh cung qua đây làm gì?
- Các ngươi lui đi!
Đám tỳ nữ cùng công công thi nhau lui xuống, Lang Minh Triết tới gần nhìn nàng.

- Ngày mai nàng phải đi diễu hành gặp mặt dân chúng, ta sẽ đi cùng nàng.

Vậy nên đi ngủ sớm đi!
Nhã Tịnh nhìn lên Lang Minh Triết, nàng lại cúi đầu xuống.

- Có vẻ hôm nay đám quan lại lại làm khó người nhỉ? Nếu buông tha ta, bệ hạ có thể sống thoải mái hơn đấy!
- Làm sao ta có thể buông tha cho người mà ta yêu đây? Không có nàng, nơi này lạnh lẽo lắm.

Vậy nên khó khăn hơn nữa ta cũng chấp nhận, chỉ cần nàng còn ở đây!
Lang Minh Triết từ bỏ, hắn đứng lên ôm lấy nàng vào lòng.

Nhã Tịnh cũng không đẩy hắn ra, chỉ mong Lang Minh Triết không nghe được tiếng tim đập của mình.

- Bệ hạ!
Không để nàng nói hết, Lang Minh Triết đem đầu nàng xoay lại đặt lên môi hồng một nụ hôn.

- Ta vẫn thích nàng gọi ta là phu quân hơn.

Rời đôi môi nàng, Nhã Tịnh mở mắt.

Bản thân nàng như bị hút vào ánh mắt trìu mến ấy của Lang Minh Triết.

Nhớ lại ngày đầu gặp nhau, rồi từng chuyện xảy ra.

Nhã Tịnh đã nhìn thấy biết bao nhiêu anh mắt của hắn, chỉ duy nhất ánh mắt này làm nàng mê đắm.

- Muộn rồi, đi nghỉ thôi.

Mai nàng cũng sẽ rất mệt!
Lang Minh Triết nắm tay nàng, hắn dịu dàng ôm lấy nàng ngủ.

Nhưng Nhã Tịnh chẳng thể nào chợp mắt, nàng biết Lang Minh Triết đang có âm mưu gì đó nhưng lại chẳng thể làm gì.

Sáng hôm sau, Nhã Tịnh vác hai con mắt thâm quầng dù có che bằng phấn cũng không thể che hết đi diễu hành với dân.

Nàng đi tới đâu, đường trải hoa tới đó.

Đối với vị hoàng hậu tuy xuất thân không tốt nhưng lại có tấm lòng bồ tát này, người dân cũng không hề ghét bỏ mà vô cùng vui mừng.

Nhắc tới đó, Nhã Tịnh nhìn qua.

Là hình dáng của Nhã Kiên, Tam ca vì có công nên được tha mạng.

Hơn nữa cũng không tham gia vào cuộc chiến này, Nhã Tịnh vẫy vẫy tay nhỏ! Nhã Kiên nhìn theo nàng, ánh mắt là vài phần xót xa.

Nàng hiểu, nàng cũng vậy.

Tiểu Bảo trên tay nàng đã ngủ từ sớm, Lang Minh Triết đón lấy ôm thay nàng.

Nhã Tịnh mệt mỏi dựa vào vai hắn, không biết nàng đã ngủ quên thừ lúc nào.

Khi tỉnh lại, nàng đã về lại Khôn Ninh cung.

- Hôm nay đáng lẽ ra nàng phải học quy tắc trong cung cùng mama tổng quản, ta đã cho rời lịch vì thấy nàng mệt.

Giờ mới sớm chiều, nàng nghỉ ngơi thêm đi!
Thấy tiếng động biết nàng tỉnh, Lang Minh Triết liền nói.

Tay hắn vẫn không ngừng đọc và duyệt tấu chương, thấy tiểu Bảo ngoan ngoãn ngủ cạnh mình.

Nhã Tịnh lắc lại đầu cho tỉnh táo.

- Ta sẽ đi gặp mẫu thân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui