Vương Phi Mê Tiền

Trưa hôm ấy, trên sa trường lộng gió bay, hai mươi vạn quân Đông Phương Quốc và hai mươi vạn quân Tây Phương Quốc đang chuẩn bị bắt đầu chém giết.
Thế nhưng hai vị tướng lại bình thản cưỡi ngựa tiến lên phía trước.
"Đông Phương Triệt, hôm nay ta và ngươi phải đánh một trận ra trò, nếu ngươi thắng, ta sẽ thả nàng ra, còn ngược lại thì ngươi phải giao ra mười thành trì gần biên giới Tây Phương nhất."
"Hảo, ta đồng ý"
"Vậy thì, mời."
"Mời"
Sau đó là một trận chiến giữa hai người quân tử diễn ra kịch liệt. Các binh lính lo lắng, mỗi bên một nỗi phức tạp khác nhau.
---------chuyển cảnh--------
"Chắc là đang diễn ra trận chiến ngoài kia, mình phải làm gì bây giờ. Nếu như hắn có chuyện gì, mình chết cũng không hết đau lòng" trong lều ̀ giam, Vân Nguyên lo lắng đi đi lại lại.
"Không, không thể chờ thêm nữa" nàng quyết định diễn một vở kịch, nàng nằm xuống ôm bụng rồi la thất thanh

"Có ai không? ...Có ai không? Cứu, cứu tôi.... với" nàng giả vờ hơi thở suy yếu để nói. Ngay sau đó có một binh lính chạy vào
"Có chuyện gì vậy?"
"Cứu ta,...gọi đại phu, ... Làm ơn gọi đại phu."
Thấy mặt nàng tái ngắt, nàng suy yếu nằm đó hắn định đi gọi đại phu thật nhưng hắn sợ nhỡ đâu nàng chạy thoát hắn có mười cái đầu cũng không đủ. Thấy hắn có vẻ do dự nàng liền nói
"Nếu ta có chuyện gì thì đại sự của hắn chắc chắn cũng không thể thành được, không gọi cũng không sao."
"Thôi được, để ta đi."
Nghe tiếng bước chân hắn đi rồi nàng liền đứng dậy, nếu hai tên lính thì nàng không có khả năng đánh thắng nhưng một tên thì chắc chắn có thể. Bước ra khỏi lều nàng nhanh chóng giải quyết tên lính còn lại rồi lẻn nhanh ra chuồng ngựa, leo lên ngựa và chạy ra hướng sa trường.
------- =.= ---------
«phụt» cả hai cùng phun ra ngụm máu. Rồi lại đứng dậy, Tây Lương Dạ (vương gia Tây Phương Quốc, tên bí ẩn đấy) vận nội công, rồi chưởng về phía Đông Phương Triệt nhưng ngay lúc đó có một bóng dáng màu trắng nhanh chóng ngăn trước mặt Đông Phương Triệt, nhưng chưởng phong gần đến, Đông Phương Triệt liền ôm lấy, và đỡ thay nàng. «phụt»
"Triệt, Triệt chàng nhìn thiếp đi. Triệt chàng có sao không? Mở mắt ra nói chuyện với thiếp đi, cầu xin chàng đừng có chuyện." Nàng đỏ mắt la lớn.
"Ngươi,.. Ngươi khốn kiếp." Quay sang mắng Tây Lương Dạ một tiếng sau đó đỡ Đông Phương Triệt lên ngựa dỏng dạc hô
"Toàn quân nghe lệnh, rút"
Sau đó ôm Đông Phương Triệt chạy như bay về phía doanh trại. Lúc này một người có khuôn mặt giống như nàng đang đứng chở ở cổng doanh trại. Nàng sững sờ, nếu như nàng đoán không sai, người này mới đích thị là muội muội ruột của Hạ Vân Phong. Nàng lướt qua đưa Đông Phương Triệt chữa trị sau đó gặp Hạ Vân Nguyên thật sự nói chuyện.
"Xin chào, Âu Dương Tuyết"
"Ngươi có phải là muội muội của Đại tướng quân đương triều Hạ Vân Phong?"
"Không sai, là ta"

"Hắn có biết ngươi còn sống không?"
"Ngươi đoán xem"
"Hắn biết phải không?"
"Thật thông minh, không hổ được đại ca ta lợi dụng"
"Không hổ được đại ca ta lợi dụng? Từ đầu là hắn lợi dụng ta sao?"
"Chính xác"
"Vì sao?"
"Vì đại ca ta hắn muốn trả thù, hắn muốn phò tá chủ nhân lấy lại những gì của hắn. Thế thôi. Đương nhiên ta là muội muội của hắn thì ta và hắn có cùng chung mối thù với Đông Phương Quốc và Tây Phương Quốc, và cùng trung thành với chủ nhân."
"Lợi dụng sao? Uổng cho ta đã từng coi hắn là đại ca thật. Nhưng ngươi quay trở về làm gì?" Gạt đi bi thương bị người thân lừa dối, nàng cố gắng hỏi.
"Quay lại để đánh thức ngươi. Ta cho ngươi biết, Đông Phương Triệt chính là chủ nhân của ta, là đại hoàng tử của Vương triều Thiên Dương. Vì thế đại ca ta phải hi sinh mười năm nội lực để mang ngươi về đây và năm năm nội lực để thỏa mãn yêu cầu của ngươi."
"Ngươi tại sao lại nói hết cho ta, ngươi không sợ sao?"
"Sợ? Sợ gì vì ngay bây giờ ngươi sẽ chẳng có cơ hội để nói nữa."

"Ngươi muốn giết ta sao?"
"Phải, mau tiếp chiêu"
Nhanh tay ứng phó nhưng nàng đã tiêu hao nội lực để cứu hắn, bây giờ nàng phải toàn lực ứng phó. Nếu như Linh Đan ở đây thì tốt biết mấy.
"Ngươi đang nghĩ đến Linh Đan sao? Nàng và ta cùng chung chiến tuyến. Hôm nay đã định là ngày chết của ngươi rồi."
Không được, nàng quay lưng bỏ chạy. Dùng toàn lực để phóng khinh công đi và sau chạy về hướng doanh trại của Tây Phương Quốc. Tới đây nàng chắc chắn rằng Hạ Vân Nguyên không giám làm càn. Tiến vào trong lều của Tây Lương Dạ, nàng nói toàn bộ mọi chuyện cho hắn đổi lại hắn giúp nàng truyền tin cho Vân Yên Nhi. Và hắn đã đồng ý.
Trong thư nàng bảo Yên Nhi nhanh chóng bán hết mọi tài sản của nàng đổi ra hoàng kim, đem chôn trong vườn của thanh lâu nàng mua ngày xưa, giải tán tạm thời Ly Đan các. Phát cho bọn hắn mỗi người một dây chuyền ngọc hình bông tuyết và hai trăm lượng, khi nào triệu tập sẽ có hiệu lệnh bông tuyết. Tạm thời kiếm sống. Và lo lắng cho cẩn thận. Quan trọng nhất là chỉ nàng và Ngọc Thi biết thôi. Còn lại ai cũng không được nói. Nhanh chóng trong vòng một ngày. Ba ngày sau gặp lại ở Thành Đô của Tây Phương Quốc.
Ta viết bằng điện thoại đây. Ta trở lại rồi đây. Có ai còn nhớ ta? (〃ω〃)
Ahihihi
Ta sẽ tích cực. Mong mọi người góp ý nhiều nhiều nhiều nhiều nha :D


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận