"Tuyệt ca, ngươi lên phòng đi, lát nữa ăn cơm ta gọi ngươi"
"Được"
Âu Dương Tuyết, à không, bây giờ phải nói là Âu Dương Tuyệt mới đúng. Bây giờ nàng mang thân phận nam nhi. Nàng có mục tiêu sống của nàng, cổ đại này đâu phải muốn sống là dễ. Thân phận, giai cấp,... không cẩn thận sẽ bị ăn tươi nuốt sống không chừng. Âu Dương Tuyết à Âu Dương Tuyết, ngươi nên nhớ ngươi không còn là Âu Dương Tuyết nữa mà là Âu Dương Tuyệt, ngươi không được và không thể tin ai cả. Tin tưởng? Chỉ bản thân mới đem về cảm giác an toàn mà thôi.
Trong phòng trọ, hắn đã vạch ra rõ tương lai, hắn muốn cho Đông Phương Triệt hối hận. (#NN bây giờ tui gọi chị nữ chính là hắn luôn nha.)
Muốn vậy thì phải nắm trong tay mạch kinh tế của tứ quốc. Phải đặc biệt mới mang về bạc vàng.
Không sao, thời gian cũng còn dài, phải quan sát kinh tế tại nơi này đã rồi tính tiếp.
Mơ mơ màng màng rồi hắn ngủ luôn.
Sáng hôm sau
Tiếng ồn ào, tiếng người qua lại đã đánh thức Âu Dương Tuyệt. Từ giờ mạng che mặt là vật bất ly thân.
"Vân Tử (#NN là Vân Yên Nhi như) chuẩn bị cho ta một cái mạng che mặt"
"Tuyệt ca, ngươi dậy rồi sao? Đêm qua đệ gọi mãi không thấy trả lời"
"Không sao, đêm qua ta nghỉ sớm. Chuẩn bị mạng che mặt cho ta. Màu đen hoặc tím. Y phục cũng vậy, kiểu dáng đơn giản thôi"
"Vâng, nhưng huynh có ăn gì trước không? Giữ gìn thân thể"
"Không cần, có gì ta sẽ phân phó. Gọi Vương Ngọc chuẩn bị giấy bút mang lên đây. Mọi việc sẽ được ta giao qua thư. Từ giờ trở đi là như vậy."
"Vâng, đệ hiểu"
Có vẻ Vân Tử đã hiểu biết rồi, có lẽ do Vương Ngọc đã phân tích cho hắn hiểu. Vậy cũng tốt.
"Công tử, giấy mực đây."
"Vào đi" - trong phòng vọng ra tiếng nói, Vương Ngọc vào phòng thì thấy Âu Dương Tuyệt đang bình tĩnh uống trà, không biết kiếm đâu ra cuốn binh thư mà hiện giờ đang say mê đọc. "Gọi ta là đại ca được rồi. Ngồi đi, chờ ta một lát, khoảng một khắc."
"Nếu vậy để ta dặn nhà bếp làm cho huynh mâm cơm"
"Được" hắn nhanh chóng đáp ứng
Một khắc sau
Cốc cốc - "Vào đi"
"Đây là bản kế hoạch ta đề ra. Trước, lát nữa ngươi cùng ta đi xem xét tình hình đất nước này. Nghiên cứu xem rõ đi. Ta dùng cơm xong sẽ đi."
"Được" nhanh chóng đáp ứng rồi quay đầu đi ra ngoài.
Ngoài phố
"Đại ca, ngươi xem nơi này bán quán ăn đắt khách quá đi mất, ta hay là cũng mở ra một quán mới đi. Dù sao tay nghề của ngươi không chê vào đâu được"
"Nếu vậy ta hạ thấp tự làm người làm cho bản thân sao?"
"Không nha,..."
"Nếu có ý kiến thì viết báo cáo chuyển cho ta"
"Oh" đáp một tiếng sau đó Vân Tử cũng không nói gì thêm.
Dạo một hồi Âu Dương Tuyệt quay về quán trọ. Đã biết phải làm gì.
*truyện chưa beta... xin nhắc lại truyện chưa beta
Dạo này thiếu ý tưởng cho hai đứa gặp nhau nữ 9 và nam9.
Mong mọi người góp ý.
Truyện được đăng trên wattpad dù tệ nhưng mong mấy bạn comment ở page khác comment lịch sự. Mình cũng quan tâm đến ý kiến từ page khác. Xin cảm ơn :*