CHƯƠNG VI :
Sau đó 3 ngày là tới ngày lại mặt, Đông Phương Triệt đưa Vân Nguyên về nha lại mặt. Sáng sơm hai người đã lên xe đi, Đông Phương Triệt thật sự không thích Vân Nguyên nhưng cũng đi về với cô coi như cho cô chút mặt mũi với người trong Vương phủ. Vừa tới cổng Tướng Phủ Vân Nguyên không nghỉ ngợi lao nhanh xuống xe ngựa vì vội quá nên vấp té, tưởng được hôn đất mẹ dấu yêu nhưng ai ngờ có một bàn tay đưa ra đỡ cô.
« caca, muội nhớ huynh muốn chết, đi vào nhà thôi, đi ... »
« từ từ thôi, muội đã có chồng rồi đấy, đi đứng cẩn thận uyển chuyển vào, thật là không có phép tắc,... » Vân Phong quở trách Vân Nguyên một trận rồi quay sang Đông Phương Triệt khách khí « Vương Gia, mời vào,... »
« Ainha, ca a~ huynh không cẩn khách khí với hắn đâu , còn không hai người thích thì đứng đây nói chuyện đi, muội đói rồi » Vân Nguyên nói rồi chay đi Vân Phong không nói gì chỉ chậm rãi lắc đầu rồi cùng Đông Phương Triệt đi vào.
Ngồi vào bàn ăn, ba người chậm rãi trò chuyện nhưng thực chỉ có hai người kia nói chuyện trong triều đình, đúng là quan lại và quý tộc có khác..... ToT thế nên cô nàng đành nín thin lui ra đi dạo quanh nhà, aizzzzz gần tới mùa xuân rồi, hoa mai đã nở, trắng một khoảng vườn một làn gió nhẹ thổi qua đẩy những cánh hoa mai lìa cành bay xuống, Vân Nguyên đi giữa rừng hoa ngây ngốc đi vì cảnh đẹp nghỉ : « nếu quay về hiện đại làm gì có khung cảnh này a~ » rồi bật lên một ca khúc, nàng không thuộc hết chỉ ngâm nga vài câu rồi đệm nhạc
« Hoa mai nở, Hoa mai rơi
Tim ta mở, rồi vỡ tan
Nhặt mảnh vỡ, đặt trong hộp
Chôn xuống đất, gữi vào dĩ vãng..... »....
Lalalalalalallalalalalalla
Cùng lúc đó Vân Phong và Đông Phương Triệt đi ra gặp ngay Vân Nguyên đang ngâm nga ca khúc lạ, hai người thất Triệt một giây. Vân Nguyên quá nhập tâm vào bài hát nên không biết có người đến, hát xong quay lại thấy hai người đứng đó thì bất giác như là chuyện gì mờ ám liền cười hì hì rồi chạy đi. Vân Phong cùng Đông Phương Triệt không nói gì nữa chỉ im lặng đi dạo. Lúc sau, Đông Phương Triệt cùng Vân Nguyên lên đường về phủ, nàng suýt nữa khóc, đôi măt rưng rưng
« Ngốc nha đầu, khóc gì mà khóc, ta ở đây, phủ ta ở đây, bất cứ luc nào cũng chào đón muội, thôi được rồi phải ngoan ngoãn đi về đi.... »
« khi nào rảnh muội về thăm ca »
« được, mau đi đi »
« tạm biệt »
*tác giả* :::chấm chấm nước mắt :::
Hai người cùng vào cung để bái kiến ra mắt Đế Hậu lại một hồi trò chuyện oanh liệt giữa Hi Vương Phi và Hoàng hậu, hóa ra Hoàng Hậu cũng xuyên qua, lúc trước nàng ấy cũng thích mấy thứ như vậy nhưng không làm được.
Khi ra về, Hoàng Hậu bảo Vân Nguyên khi nào rảnh thì vào cung chơi cùng nàng ấy.
Về đến phủ Vân Nguyên tìm Thiên Hương nói chuyện phiếm, rồi đi tản bộ. Một ngày lại trôi qua với cô như vậy.
Hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Vân Nguyên cùng Thiên Hương đi tản bộ trong hoa viên dừng lại ở đình nghỉ mát cùng lúc đó Thái An cũng đi tới, không cần nghỉ ngợi Vân Nguyên chạy luôn lên đình nghỉ mát ngồi chễm chệ kèm theo ánh mắt trêu tức Thái An, nàng ta cũng không thua kém liếc mắt đưa đao với Vân Nguyên
« ainha, thân là tiểu thiếp nhỏ nhoi thấy vương phi sao không hành lễ a~ , câm rồi hả »
« à không, Thái An xin thỉnh an tỷ tỷ, tối hôm qua vương gia nghỉ lại chỗ thiếp, vương gia quá mạnh bạo nên hôm nay hơi mệt, nói không nổi »
« a...nói không nổi tại sao liền một hơi kéo luôn cả ngàn dặm vậy a~. Thôi bỏ đi, Thiên Hương muội, lên đây ngồi, tiểu Tuyết và Tiểu Cúc lại đây ngồi đi »
« Tỷ tỷ, bọn chúng là nô tỳ tại sao có thể ngồi ngang hàng với chủ tử vậy được, Tiểu Hoa đem xuống phạt mỗi người hai mươi đại bản »
« *rầm* ai cho ngươi làm cản ở đây, lỗ tai nào của ngươi nghe thấy bọn họ là nô tỳ của ta, từ hôm qua chúng ta đã là tỷ muội kết nghĩa rồi, ngươi đem ta vứt đi đâu rồi hả. Người tới vả miệng cho ta » nhưng không một ai động đậy « sao đây, không ai để ta vào mắt phải không ? Tiểu tuyết vả miệng, trách nhiệm ta gánh »
*chát chát.....* tiếng tát tai vang lên, nhưng không phải của Thái An mà là của tiểu Tuyết.
« ngươi dám đánh, » nói rồi Vân Nguyên tung người lên đánh cô ta tới tấp, lúc bầm dập mặt mũi thì tà áo màu trắng đi tới, ....thì ra là Vương Gia.