Vương Phi Mười Ba Tuổi

“Ăn thịt người.” Lưu Nguyệt phun ra hai chữ, mạnh mẽ lao về phía trước.
Phía sau, Mộ Dung Vô Địch thấy vậy, không nói hai lời, xoay người chạy theo Lưu Nguyệt.
Mặc dù trước khi Độc Cô Dạ xông đến liền quay đầu chạy có vẻ rất mất mặt, nhưng Lưu Nguyệt đã biến sắc, mặt mũi cũng chẳng còn quan trọng gì nữa.
“Ăn thịt người?” Hiên Viên Triệt nhăn mày, vừa chạy vừa quay đầu nhìn phía sau.
Một mảnh lớn đông nghìn nghịt, nhìn từ xa căn bản không thấy điểm cuối, chỉ là một mảnh màu đen, liên miên phập phồng, giống như con sóng dữ nhấn chìm cả quả núi cao.
Một tảng lớn như vậy ăn thịt người?

Không muốn làm rõ đó là cái gì, nhưng mà, lớn đến như vậy, cũng đủ làm cho bất kì ai biến sắc.
Độc Cô Dạ vốn đang vọt tới chỗ Hiên Viên Triệt – đang ở trên cao, mắt lạnh nhìn bọn họ lang thang chạy trốn, đột nhiên quay đầu bỏ chạy, mày khẽ nhíu.
Hắn cũng nhìn thấy rõ, nữ nhân bên người Hiên Viên Triệt kia đột nhiên biến sắc rồi cuồng nộ, hắn nhìn rõ hết thảy, cũng nghe hết thảy.
Dung nhan đó, hết thảy đã không cần nhiều lời. Cái gì mà Tuyết Thánh quốc Hách Thượng Vân Triệu động thủ giết Hậu Kim quốc chủ, người trước mắt căn bản là Mộ Dung Lưu Nguyệt, hay phải nói là thiên hạ đệ nhất cao thủ Lưu Nguyệt. Dung mạo kia lừa được người khác, cũng không thể lừa được hắn.
Người làm cho Tuyết Thánh quốc và Hậu Kim quốc như nước với lửa, người mà hắn đã buông tha cho một lần, hóa ra thật là nàng – người hắn luôn tưởng niệm trong lòng.

Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Lưu Nguyệt, yên lặng ba năm, cư nhiên gặp lại ở trong này.
Mày khẽ nhúc nhích, Độc Cô Dạ đột nhiên nhảy dựng lên, hăng hái phi chỗ Hiên Viên Triệt.
“Đi lên, ta cõng nàng.” Cầm lấy tay Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt định đem Lưu Nguyệt đặt lên trên người, tốc độ của hắn dù sao cũng nhanh hơn Lưu Nguyệt.
“Không cần, tiết kiệm sức lực, cái thứ này không thể thoát khỏi trong chốc lát được.” Lưu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi quay đầu, nhìn Độc Cô Dạ đang đuổi theo phía sau.
Tên vương bát đản này đáng chém ngàn đao.
“Chúng ta đã bị nó đuổi theo 10 ngày.” Lạnh lùng ngắt lời, Độc Cô Dạ đuổi theo mấy người vẻ mặt lạnh như băng.
“Đó là cái gì vậy?” Mộ Dung Vô Địch nghe vậy, vẻ mặt vặn vẹo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận