Vương Phi Mười Ba Tuổi

Thân thể làm bằng sắt, xương cốt làm bằng thép.
Lưu Nguyệt sức sông dồi dào như cỏ dại, sau cơn mưa xuân lại trỗi dậy, tốc độ khôi phục cực nhanh, đến người khác cũng phải thán phục.
Cũng không biết là do thuốc của bạch y nam tử tốt, hay là do ý chí của Lưu Nguyệt quá mạnh mẽ.
Sau khi Lưu Nguyệt tỉnh lại lần nữa, không hề hỏi bất kì điều gì, khá im lặng. Chỉ ngoại trừ bạch y nam tử mĩ kỳ danh mỗi ngày đều đến một lúc. Ánh đao lạnh băng làm nổi bật khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của bạch y nam tử, như vậy có chút châm chọc, những cái khác đều bình an vô sự.
Ngày hôm nay, cỏ xanh trời xanh.
Ong bướm bay lượn quanh hoa lá, mây trôi trên bầu trời trong xanh như dệt.
Đứng giữa bụi hoa, Lưu Nguyệt hít sâu một hơi, hai mắt đóng chặt bỗng chốc mở ra, chủy thủ trong tay nhanh như tia chớp vung lên, đâm về phía hai cây đại thụ bên cạnh.
Tay không hề làm ra một động tác dư thừa, không gặp gió thổi, không thấy sức mạnh.
Một đao nhảy lên không, cổ tay Lưu Nguyệt khẽ động, chủy thủ đã thu về, đại thụ còn nguyên vẹn.
“Chính xác.” Một đao mới thu hồi, thanh âm ôn đạm từ phía sau vang lên, cùng với đó là tiếng vỗ tay nhỏ nhẹ, hòa cùng tiếng bước chân.
Lưu Nguyệt áng chừng chủy thủ trong tay, chậm rãi quay người. Tốt, thương thế của nàng rốt cục cũng hoàn toàn khôi phục lại như trước rồi.
Mà ngay khi nàng quay người lại, trong nháy mắt, đại thụ còn nguyên vẹn không hề có bất kì thương tích nào, đột nhiên ầm một tiếng, đổ sụp về phía sau.
Đại thụ cao vài chục trượng đỏ ầm ầm, mà trên hai thân cây thô ráp chỉ có một đao, chỉ có một đao của Lưu Nguyệt.
Một chiêu mất mạng, xuất thủ nhất định là nơi hiểm yếu nhất, tuyệt không có chút dư thừa.
Bạch y nam tử, Âu Dương Vu Phi đạp qua ánh sáng mà đến, thấy vậy chỉ khoang tay trước ngực, tựa vào cây đại thụ bên cạnh, cười đạm nhạt nhìn Lưu Nguyệt.
“Khỏe rồi.” Không phải lời thăm hỏi mà là khẳng định rõ ràng.
Lưu Nguyệt nhìn vào con mắt tươi cười của Âu Dương Vu Phi, ôn đạm ưu nhã, nhưng lại có thể thu hút người ta lún sâu vào trong đó.
Chậm rãi đem chủy thủ cắm ở bên hông, Lưu Nguyệt nhàn nhã nói : “Ta phải rời đi.”
Đã tỉnh lại mười ngày, tình hình bên ngoài không biết ra sao, Hiên Viên Triệt của nàng không biết có thể ứng phó hay không? Nàng thật sự rất lo lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui