Vương Phi Mười Ba Tuổi

Khuôn mặt cực kỳ bình thường, nhưng lại tản ra hơi thở bảo ‘chớ gần’, lãnh khốc dị thường.
Người đi đường chung quanh vốn vô cùng náo nhiệt, thấy vậy cũng ngạc nhiên nhìn Lưu Nguyệt nhỏ xíu, chụm đầu lại to nhỏ.
Xung quanh Lưu Nguyệt khí thế quá thịnh, khiến mọi người nhất tề lui xa, tạo ra một khoảng trống lớn.
Chỉ thấy, trước Tả tướng phủ to lớn uy nghi, Lưu Nguyệt một người ngồi đó, dung nhan lạnh như băng.
Hai bên thủ vệ canh giữ đại môn thấy vậy, nhất tề nhíu nhíu mày, trong đó một thủ vệ thần tình dữ tợn, bước lại gần, cao ngạo quá: “Cô nương kia, cô muốn làm gì? Tả tướng phủ chúng ta là nơi cô có thể chặn đường à, cút xéo.”
Vừa nói, thân thủ vừa hướng Lưu Nguyệt đập tới.

Tay còn chưa đụng được tới người, Lưu Nguyệt vốn nhìn như đang nhắm mắt ngủ, đột nhiên cổ tay vung lên, trường tiên (roi dài) trong tay đột nhiên quất ra.
Thủ vệ kia còn chưa kịp phản ứng, thân thể liền bị trường tiên cuốn lại, ném đập đầu vào tảng đá sư tử kia.
Chỉ nghe một tiếng phịch trầm đục, thủ vệ thần tình dữ tợn, phun ra một ngụm máu tươi, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Mọi người đứng xem xung quanh nhất thời ồn ào, đây là công khai đến trước cửa Tả tướng phủ làm loạn a.
“Hảo, cư nhiên dám đến Tả tướng phủ chúng ta sinh sự, không biết phân biệt tốt xấu, thật to gan.” Một thủ vệ khác thấy vậy, nhất thời sờ bội đao trên lưng, bước nhanh đến chỗ Lưu Nguyệt.

Chỉ thấy tiên ảnh chợt lóe, thủ vệ kia liền hai tay bưng mặt tru lên, từ kẽ tay máu tươi chậm rãi chảy ra.
“Ngươi, ngươi, cứ chờ đó.” Thủ vệ khi nãy bị ném đến tảng đá sư tử, lúc này chật vật đứng lên, một mặt xoa thắt lưng, một mặt thất tha thất thểu đẩy cửa đại môn sơn màu đỏ, đi vào.
Người chung quanh thấy vậy, có kẻ hảo tâm lập tức hét lên: “Tiểu cô nương, chạy nhanh đi, Tả tướng phủ không phải dễ chọc đâu…..”
“Đúng vậy, Tả tướng là tướng quốc đương triều, con gái hắn là Hoàng Hậu, nghe nói cháu gái cũng sắp thành Thái tử phi, ai dám dây vào bọn họ, sẽ thiệt cho mình đấy……”
“Chạy nhanh đi, người trong đó ra rồi thoát không được đâu……”
Lưu Nguyệt nghe lời nói, hai mắt khép hờ chậm rãi mở, hướng cửa đại môn sơn son kia, cười lạnh lùng nói: “Từ hôm nay, nơi này, chỉ cho tiến vào, không được bước ra.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận