Vương Phi Mười Ba Tuổi

Trường tiên trong tay Mộ Dung Thu vung lên đánh về hướng Lưu Nguyệt, không ngừng tức giận mà nói:
"Ánh mắt của ngươi như vậy là muốn gì, cư nhiên dám dùng loại ánh mắt này nhìn bổn tiểu thư, quả thật là không muốn sống nữa phải không? Xem ra nhiều ngày ta không ở trong phủ, không có ai hảo hảo giáo huấn ngươi, không biết trời cao đất rộng , hôm nay khiến cho bổn tiểu thư giáo giáo ngươi cái gì tên là quy củ."
Trường tiên hạ xuống mang theo tiếng rít, hướng thẳng về phía Lưu Nguyệt
"Đánh, dùng sức đánh. . . . . ."
"Thu tiểu thư người hãy hảo hảo giáo huấn nha đầu có mắt như mù này đi nha. . . . . ."
Thanh âm cổ vũ cùng khen ngợi vang lên bao lấy Mộ Dung Thu phút chốc làm huyên náo bầu không khí yên tĩnh.
Lưu Nguyệt trong mắt chợt lóe lên lửa giận, nếu hôm nay đứng ở chỗ này không phải nàng mà là Mộ Dung Lưu Nguyệt trước kia, thì một tiên này phải chăng là muốn đoạt mạng.

Cơn tức giận chợt lóe mang theo hàn băng, Lưu Nguyệt bây giờ không dễ dàng mặc người khác khi dễ.
Không một chút lùi bước, Lưu Nguyệt nhanh chóng di chuyển đến chỗ ngoài tầm sát thương, chớp nhoáng nắm lấy đầu kia của trường tiên, mắt nhìn thẳng vào Mộ Dung Thu.
Một cái trường tiên hoa lệ , bị Mộ Dung thu cùng Lưu Nguyệt nắm lấy hai đâu nhanh chóng bị kéo căng ra.
"Di." Đám người của Mộ Dung Thu nhất thời kinh ngạc nhìn Lưu Nguyệt, ngày thường nàng tỏ ra yếu, đánh không dám đánh trả, mắng cũng không dám đáp lại, võ công một chút cũng không biết, cư nhiên hôm nay dám tiếp chiêu với Mộ Dung Thu.
"Nhĩ hảo đại lá gan. . . . . ."
Lời chất vấn của Mộ Dung Thu còn chưa dứt. Lưu Nguyệt nhanh nhẹn vung tay, trường tiên kia nhanh chóng nằm trong tay nàng
"Nha đầu, ngươi dám. . . . . . Ôi. . . . . ."

Mộ Dung Thu phẫn nộ vừa ra khỏi miệng, liền thấy Lưu Nguyệt trường tiên vung lên hướng về phía Mộ Dung Thu phản thủ, chỉ lấy quang ảnh trường tiên hiện lên liền ngay đó tiếp xúc thân mật với khuôn mặt Mộ Dung Thu khiến nàng ta đau đớn lăn lộn.
"Quy củ, được hôm nay ta sẽ dạy ngươi cái gì là quy củ." Thu lại trường tiên, Lưu Nguyệt thần tình lãnh khốc, trương tiên như rắn nước lần nữa lại lần nữa vung lên, xuống tay không chút lưu tình.
Lưu Nguyệt nàng có khi nào để người khác ở trên đầu mà sỉ nhục, trước kia không có, về sau cũng tuyệt đối không có.
"Ôi, a. . . . . ."
Mộ Dung Thu bị quật đến lăn lộn dưới đất.
"Ngươi, ngươi. . . . . . Ngươi tiểu nha đầu. . . . . . Ta đi nói cho. . . . . ."
"Bốp."
Nữ tử của Ngô tổng quản sợ hãi nói lắp, lời còn chưa nói xong liền bị Lưu Nguyệt vung lên trường tiên như độc xà quấn chặt lấy người


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận